Thông tin truyện

Vợ Ơi, Anh Là Trịnh Bình
Lúc thay quần áo nhập liệm cho “chồng”, tôi mới nhận ra người chế//t là em trai song sinh của anh ta.
Còn người đang vội vã thu dọn hành lý, hớn hở chuẩn bị đi cùng cô sinh viên gần nhà xuống nông thôn, mới thực sự là chồng tôi.
Rất nhanh sau đó, Trịnh An nắm tay cô gái kia đến chào tạm biệt tôi.
Hắn nói: “Chị dâu, chờ bọn em về, sẽ mời chị uống rượu mừng.”
Tôi không hiểu vì sao hắn lại cam tâm từ bỏ công việc ổn định ở sở thành phố về nông thôn chỉ để ở bên cô gái đó. Nhưng dù sao, đó là lựa chọn của hắn, tôi vẫn tôn trọng.
Chỉ là, chưa đầy ba tháng sau, Trịnh An đã hối hận.
Hắn chạy trốn khỏi nông thôn về lại thành phố, quỳ sụp trước mặt tôi, cầu xin tha thứ:
“Vợ ơi… là anh, Trịnh Bình đây.”
“Cầu xin em giúp anh chứng minh thân phận, anh không muốn quay lại cái nơi khiến người ta ám ảnh đó nữa.”
Tôi lạnh lùng tát hắn một cái:
“Anh trai anh đã chế//t rồi. Vì trốn cải tạo mà dám bịa ra cả chuyện này, anh cứ chờ mà bị bêu riếu giữa phố đi.”