Vợ Ơi, Anh Là Trịnh Bình
Chương 1
1.
Sau khi chồng tôi Trịnh Bình “chế//t”, cậu em chồng luôn tìm cách ngăn cản tôi đến gần th//i th//ể anh ấy.
“Chị dâu, anh trai em chế//t đuối, xác ngâm nước sưng phù, chị nhìn rồi sẽ chịu không nổi đâu.”
Ngay cả bố mẹ chồng cũng khuyên tôi đừng cố chấp nữa.
Nói gì mà “người chế//t rồi, không thể sống lại được”, “chị là chị dâu cả trong nhà, nên phải mạnh mẽ gánh vác mọi việc”, “nếu không, người dưới suối vàng cũng chẳng yên lòng”.
Tôi nhìn từng gương mặt lạnh lùng ấy, bất giác thấy sống lưng lạnh buốt.
Dù là song sinh, nhưng từ nhỏ bố mẹ chồng đã luôn thiên vị Trịnh Bình, đứa con ngoan ngoãn biết điều.
Còn Trịnh An, nghịch ngợm thì bị đánh chửi suốt.
Sau này Trịnh Bình thi đậu Đại học Giao thông, còn Trịnh An chỉ học được trung cấp.
Đến đợt thanh niên tri thức phải xuống nông thôn lao động, bố mẹ chồng không chút do dự đẩy Trịnh An đi thế chỗ.
Còn Trịnh Bình, họ sớm đã nhờ nhà ngoại tôi xin cho anh ấy suất vào Sở tỉnh.
Chỉ đợi quyết định điều động được gửi về là anh sẽ chính thức nhậm chức.
Nhưng đúng lúc ấy, Trịnh Bình lại “chế//t”.
Vậy mà bố mẹ chồng những người luôn coi Trịnh Bình là bảo bối lại chỉ buồn bã được đúng một đêm.
Sáng hôm sau, họ đã dễ dàng tha thứ cho Trịnh An người đã rủ anh trai ra bờ sông mò cá rồi gián tiếp hại chế//t anh ấy.
Bố chồng thậm chí còn tự mình đi xin xỏ, chạy vạy khắp nơi, mong giữ lại chỗ làm cho Trịnh An.
Khi không xin được, mẹ chồng lại ôm chặt Trịnh An khóc lóc thảm thiết, sợ hắn chịu khổ dưới quê.
Người ngoài đều nói, bố mẹ chồng thay đổi là vì sợ mất thêm một đứa con.
Nhưng tôi biết rõ, chỉ có một lý do duy nhất: “Người nằm trong quan tài kia, căn bản không phải Trịnh Bình, mà là Trịnh An.”
Để chứng thực suy đoán trong lòng, tôi đau đớn ôm quan tài khóc đến mức nghẹn thở, khăng khăng đòi tự tay thay quần áo, nhập liệm cho chồng.
Bố mẹ chồng và Trịnh An ra sức ngăn cản, nhưng tôi không nhượng bộ, tuyên bố đó là lần cuối cùng được nhìn chồng, ai cũng không có quyền ngăn cản.
Thấy vậy, họ hàng thân thích đều động lòng, ra mặt khuyên can, cuối cùng tôi mới có cơ hội tiếp cận thi thể “chồng mình”.
Xác chế//t quả thật khó coi vì bị ngâm nước, nhưng những vết thương chằng chịt trên ngực và lưng hắn ta khiến tôi sững sờ.
Những vết cũ chồng lên mới, tuyệt đối không thể là do một ngày hai ngày.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chắc chắn người nằm trong quan tài là Trịnh An đứa con bị đánh đập từ nhỏ.
Hiểu ra Trịnh Bình đã thay em trai xuống nông thôn vì ai, ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên dữ dội.
Tôi quay người, tát mạnh vào mặt kẻ đang lao tới cản mình.
“Đồ súc sinh.”
“Biết rõ hôm đó nước dâng vẫn cố kéo anh trai đi mò cá, sao kẻ chế//t không phải là mày?”
Tôi phát điên, túm lấy cổ áo hắn mà lôi, mà xé:
“Trả chồng cho tao! Đời tao bị mày hủy hoại, mày không phải người!”
Tôi vừa mắng vừa đánh.
Tay tôi không nương lực, chẳng mấy chốc, mặt hắn đã đầy những vết cào rớm máu.
Bố mẹ chồng cuống quýt lao tới cản, nhưng bị họ hàng giữ lại:
“Con dâu cả nhà mình khổ quá, xả giận chút cũng phải thôi.”
“Phải đấy, thằng An hại chế//t anh nó, chị dâu chửi vài câu, đánh vài cái cũng có sao đâu.”
2.
Bị tôi đánh đến phát điên, Trịnh Bình cuối cùng cũng nổi cáu, vô thức quát thẳng tên tôi:
“Trương Thục Hoa, cô điên rồi sao?”
“Cô tưởng đây là nhà họ Trương chắc? Có giở trò cũng phải biết chừng mực chứ!”
Nhà tôi vốn ở Kinh Thành, hai năm trước vì công việc của cha mà chuyển tới đây.
Tôi và Trịnh Bình là bạn cùng đại học, sau khi gặp lại, anh ta theo đuổi tôi rầm rộ.
Bố mẹ thấy anh ta có vẻ phẩm chất tốt, nên đồng ý gả tôi cho anh ta.
Trước khi cưới, ai cũng nói Trịnh Bình số hưởng, cưới được cô tiểu thư từ Kinh Thành.
Ban đầu anh ta cũng vui, nhưng sống chung lâu ngày, anh ta dần cho rằng tôi kiêu kỳ, mang theo cái vẻ bề trên của gái thành phố.
Không ít lần, anh ta châm chọc: "Phượng hoàng rụng lông, còn chẳng bằng con gà."
Bây giờ bị tôi tát vài cái, rốt cuộc cũng thốt ra những lời trong bụng.
Thấy anh ta định động tay, tôi thuận thế vớ ngay chậu than đang đốt giấy vàng, úp thẳng lên đầu hắn:
“Trịnh An, anh trai mày vừa mới chế//t, mày đã không buồn gọi chị dâu nữa rồi sao?”
“Đồ vô lương tâm! Hại chế//t chồng tao còn muốn đuổi tao ra khỏi nhà họ Trịnh à?”
“Được thôi, khỏi cần mày đuổi, tao tự đi.”
Chữ “Trịnh An” vừa thốt ra khỏi miệng tôi, Trịnh Bình liền chột dạ, nét hung hăng trong mắt lập tức tan biến, chỉ dám cúi đầu vờ ngoan ngoãn như em trai hắn.
Anh ta cúi đầu, lí nhí giải thích: “Chị dâu, em không có ý đó đâu. Vừa nãy bị chị đánh choáng váng, nên em mới lỡ lời thôi.”
Dù ngoài miệng mềm mỏng, ánh mắt Trịnh Bình lại chẳng giấu nổi sự căm hận.
Tôi không cho hắn cơ hội tiếp tục diễn trò, đứng dậy nói lớn: “Nếu nhà họ Trịnh đã không dung nổi tôi, thì tôi cũng chẳng cần ở lại để làm cái gai trong mắt người khác nữa. Mọi người hôm nay làm chứng cho tôi, đợi chồng tôi chôn cất xong, tôi nhất định rời khỏi đây, tuyệt đối không ăn bám nửa xu.”
Trịnh Bình quýnh quáng định nhào tới kéo tôi lại.
Nhưng họ hàng nhà tôi không phải ăn chay. Ba bận hai lượt đã dễ dàng đẩy hắn sang một bên, ấn chặt lại không cho nhúc nhích. Đồ đạc của tôi cũng được thu dọn gọn ghẽ, chỉ chờ tang lễ xong là sẽ đưa tôi rời khỏi Trịnh gia.
Bố mẹ chồng thấy vậy sao chịu được.
Trịnh Bình hay đúng hơn là Trịnh An giờ đã quyết tâm đi làm thanh niên trí thức, hắn mà đi thì nhà không còn lao động nam. Bố mẹ chồng cũng đã già, cần người chăm sóc. Thời buổi cả nước đói kém thế này, phần phiếu lương thực của tôi càng không thể thiếu.
Hai người họ vội vã xúm vào khuyên nhủ, mong tôi đừng nóng nảy, ở lại gánh vác phần trách nhiệm của người con dâu.
Tôi lạnh mặt nhìn họ, dứt khoát đề nghị: “Đã vậy, để tôi xuống nông thôn thay cho Trịnh An, đổi hắn về chăm sóc hai người, cũng coi như trọn chữ hiếu.”
Bố mẹ chồng nghe xong lập tức mừng rỡ.
Nhưng Trịnh Bình thì khác.
“Sao mà được chứ? Tôi đã hứa với Yến Yến là sẽ đi cùng cô ấy rồi.”
“Yến Yến lần đầu ra khỏi nhà, không có tôi bên cạnh, tôi sợ cô ấy bị bắt nạt.”
“Chị dâu, làm người không thể ích kỷ như vậy được. Chị không muốn chăm sóc cha mẹ thì cũng đừng đẩy hết trách nhiệm sang tôi.”
“Nếu anh tôi có linh thiêng, chắc chắn sẽ thất vọng về chị.”
Tôi suýt bật cười vì sự trơ trẽn của hắn.
“Trịnh An, chẳng lẽ cậu phải lòng cô Yến Yến kia rồi nên mới cuống cuồng muốn theo chân người ta đi làm thanh niên trí thức?”
Lời tôi vừa dứt, những người xung quanh đều bừng tỉnh.
Ai nấy bắt đầu chỉ trích Trịnh An vì một người phụ nữ mà bỏ mặc cha mẹ già yếu.
Tự mình ngu dốt hại chế//t anh trai, giờ còn muốn đùn đẩy trách nhiệm lên đầu chị dâu.
Bố mẹ chồng không muốn con trai bị chửi rủa, liền tìm đủ lý do bao biện cho hắn. Nhưng họ quên mất, trước kia chính họ là những người luôn miệng chê bai Trịnh An, coi hắn không ra gì.
Giờ đột nhiên đổi giọng, tất nhiên khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
“Nhà họ Trịnh đúng là lạ thật, trước đây xem thường thằng út bao nhiêu, giờ anh cả chế//t rồi lại quý nó như bảo bối.”
“Anh cả còn chưa nhập thổ, cả nhà đã rắp tâm bắt nạt vợ anh ấy, ai mà chịu nổi cảnh này.”
“Nhưng nhìn kỹ thì thấy thằng út dạo này khác lạ lắm.”
“Cái khí thế, ánh mắt kia, sao lại giống anh cả thế không biết.”
Có người mở lời, những tiếng bàn tán lập tức nổi lên.
Trịnh Bình thấy tình hình không ổn, vội thúc giục bố mẹ chôn cất thật nhanh.
Lúc đóng nắp quan tài, tôi nghẹn thở, ngất lịm ngay trước linh cữu.
Gia đình tôi hốt hoảng đưa tôi vào viện.
Đến khi tỉnh lại, “Trịnh Bình” đã được chôn cất xong xuôi.
Người sống Trịnh An cùng bố mẹ chồng tới bệnh viện thăm tôi, khẩn thiết năn nỉ mong tôi quay về, nói rằng dẫu thế nào cũng là người một nhà, không thể dễ dàng tan ra như vậy.
Tôi giận đến mức không muốn nhìn mặt bọn họ, chỉ im lặng nằm quay lưng lại phía họ.
Bố mẹ tôi nghe tin tôi nhập viện, lập tức xin nghỉ việc, tức tốc chạy tới.
Nhìn thái độ của nhà họ Trịnh, họ nhanh chóng hiểu rõ đối phương muốn tôi về để thay chồng báo hiếu, liền dứt khoát từ chối ngay tại chỗ.
Bố mẹ chồng bắt đầu giở chiêu bài nước mắt, kể lể bệnh tật tuổi già, lấy đạo lý lễ nghĩa ra khuyên bảo.
Trịnh Bình cũng giở giọng đe dọa:
“một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, dù chị có muốn đoạn tuyệt với Trịnh gia thì cũng phải giữ hiếu đạo, ở lại chịu tang ba năm mới phải lẽ.” Hắn còn hung hăng đe doạ, nếu tôi không chịu ở lại, hắn sẽ tới đơn vị của bố mẹ tôi làm ầm lên, cho thiên hạ biết con gái họ Trương vô ơn bạc nghĩa thế nào. Chồng mới chế//t đã vội cắt đứt với gia đình chồn, chẳng thèm giữ thể diện cho nhà mẹ đẻ.
Tức giận đến nỗi ngực tôi đau thắt từng cơn, nhưng tôi không muốn bố mẹ bị liên lụy.
Ngay khi tôi sắp không nhịn được mà lật bài ngửa, bác sĩ Tôn người mới chuyển tới bệnh viện đẩy cửa bước vào, thong thả nói:
“Chúc mừng cô, cô đã mang thai rồi. Phải đặc biệt chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để mình bị kích động như hôm nay nữa, sau khi xuất viện cũng không nên làm việc nặng, phải dưỡng thai cẩn thận.”
Lời bác sĩ khiến bố mẹ tôi càng thêm kiên quyết không để tôi quay lại Trịnh gia.
Nhưng thái độ của bố mẹ chồng lại đột ngột thay đổi, cười tít mắt, nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ chăm sóc tôi thật tốt, tuyệt đối không để tôi vất vả mệt mỏi.
Trịnh Bình cũng không giấu nổi vẻ hân hoan:
“Chị dâu à, đứa bé trong bụng chị chính là bảo bối tương lai của nhà họ Trịnh, sao chúng tôi có thể yên tâm để chị về nhà mẹ đẻ được chứ.”
Lời hắn nói lại khiến tôi cảnh giác.
Nếu tôi về nhà mẹ, chẳng may có chuyện gì, chắc chắn họ sẽ đổ hết tội lên đầu bố mẹ tôi.
Thay vì thế, chẳng bằng cứ đường đường chính chính quay lại Trịnh gia.
Nếu có chuyện gì xảy ra, thì đó cũng là quả báo họ tự chuốc lấy.
Người ta bảo phụ nữ mang thai hay buồn ngủ, tôi cũng chẳng buồn phản bác.
Về lại Trịnh gia, tôi cứ thế lười biếng nằm lì trên giường, không buồn xuống đất.