Ly Hôn Vì Chồng Quá Mạnh

Chương 2



Nhưng Tần Việt chỉ im lặng, bình tĩnh tiếp tục thoa dầu.

 

Tôi thì xấu hổ đến độ phải cắn chặt môi dưới để kìm lại.

 

Chỉ là, không biết có phải anh cố ý hay không.

 

Rõ ràng biết tôi rất nhạy cảm ở những chỗ đó…

 

…vậy mà vẫn cố chạm tới.

 

Rõ ràng chỗ đó đã xoa xong rồi mà!

 

Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng nắm lấy cổ tay anh: "Tần Việt, đừng xoa nữa!"

 

Ai ngờ, vừa mở miệng, giọng tôi lại mềm mại như làm nũng.

 

Mặt tôi càng đỏ như gấc.

 

Tần Việt bất ngờ kéo tôi vào lòng, cúi đầu hôn xuống.

 

05

 

Vì những đau đớn mang lại mỗi lần thân mật, nên tôi thật sự rất sợ Tần Việt chạm vào mình.

 

Thậm chí chỉ cần anh tiến lại gần, tôi sẽ không kìm được mà thở gấp, người nổi mẩn đỏ.

 

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là… khi lần này anh cúi xuống hôn tôi, tôi lại không cảm thấy sợ hãi.

 

Ngược lại, còn có một cảm giác kỳ lạ thôi thúc tôi muốn gần anh hơn.

 

Cơ thể cũng dần thả lỏng, mềm nhũn ngã vào lòng anh.

 

Nhưng đúng lúc ấy, em gái của Tần Việt – Tần Vân – bất ngờ hét toáng lên ngoài sân: "Anh! Chị dâu!"

 

"Kỳ thi đại học khôi phục rồi!! Aaaaaa!!"

 

Nghe thấy tiếng cô ấy, tôi bừng tỉnh, như bị điện giật mà đẩy Tần Việt ra, vội vàng tìm lại quần áo.

 

Chỉ lúc này mới phát hiện chiếc áo sơ mi vốn khoác trên người… chẳng biết đã bị Tần Việt cởi ra từ lúc nào.

 

Tôi xấu hổ lườm anh một cái, rồi hấp tấp mặc lại áo.

 

Tần Việt chỉ cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng: "Đừng cuống, để anh giúp em."

 

Nói rồi, anh cúi người, nhanh tay cài lại từng chiếc cúc áo cho tôi.

 

Đợi tôi chỉnh tề xong, Tần Vân cũng hớn hở chạy vào nhà.

 

Thấy tôi và Tần Việt đều ở đó, cô ấy kích động hét lên: "Anh, chị dâu! Kỳ thi đại học thật sự được khôi phục rồi! Chúng ta có thể thi đại học được rồi!"

 

Tôi ngây người.

 

Hai tay vô thức siết chặt.

 

Nghĩa là… nếu tôi không vội rời khỏi đây, tôi hoàn toàn có thể thi đại học sao?

 

Mấy dòng bình luận lại hiện lên như tiếc nuối thay tôi:

 

【Haiz, giá như nữ chính chỉ chậm rời đi một tiếng thôi, thì đã không bỏ lỡ tin tức này rồi.】

 

【Phải đó, hồi học cấp ba nữ chính là học sinh giỏi nhất thành phố, đến lúc bị bán vào xưởng đen, cũng nhờ cải tiến máy dệt mới giữ được mạng. Nếu thi đại học, nhất định sẽ đậu!】

 

【Nam chính cũng không phải kiểu cản vợ phát triển sự nghiệp đâu, hai vợ chồng cùng thi đại học, biết đâu còn học chung một trường ấy chứ!】

 

Khi tôi còn đang ngơ ngác, Tần Vân bất chợt nhìn sang mặt Tần Việt.

 

"Anh… sao mặt anh sưng vậy?"

 

Tôi giật mình, lập tức nhìn anh.

 

Chỉ thấy nửa bên mặt mà anh tự tát lúc nãy, giờ đã hơi sưng lên rồi.

 

Tần Việt vẫn bình thản: "Không sao. Vừa rồi đập muỗi mạnh tay quá thôi."

 

Tần Vân nghe vậy, cạn lời nhìn anh: "Anh nhẹ tay một chút được không? Người ta không biết lại tưởng anh bị ai đánh!"

 

Rồi quay sang tôi, đôi mắt sáng rực như sao: "Chị dâu, sách chị mang theo… cho em mượn đọc được không?"

 

"Em đảm bảo giữ gìn cẩn thận!"

 

Tôi liếc nhìn Tần Việt, thấy anh gật đầu nhẹ, tôi cũng khẽ cười: "Được chứ, em cứ đọc thoải mái."

 

Tần Vân mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Thật tuyệt quá! Em mà cố gắng, biết đâu cũng đậu được ấy chứ!"

 

Nói rồi, cô ấy lao ngay tới bàn học, trân trọng rút ra một cuốn sách toán như đang cầm báu vật.

 

06

 

Sau khi Tần Vân rời đi, Tần Việt cúi đầu nhìn tôi: "Thanh Tuyết, em có muốn thi đại học không?"

 

Tôi không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên là muốn!"

 

Nghe vậy, anh khẽ cười: "Vậy thì, anh thi cùng em."

 

Tim tôi khẽ rung lên.

 

Tôi nhìn anh, rồi từ từ gật đầu.

 

07

 

Tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học nhanh chóng lan truyền khắp công xã như một cơn gió.

 

Đám trí thức trẻ gần như phát cuồng vì vui mừng.

 

Sau đó ai nấy đều lập tức lao vào tìm tài liệu, bắt đầu ôn tập.

 

Trần Uyển lập tức tìm đến tôi.

 

Cô ta nắm chặt tay tôi, vẻ mặt phấn khích: "Thanh Tuyết, hồi cậu xuống nông thôn chẳng phải mang theo cả đống sách cấp ba sao? Dù gì cậu cũng không cần dùng nữa, đưa mình ôn tập đi?"

 

Nghe vậy, tôi rút tay về.

 

Lạnh nhạt đáp: "Mình cũng muốn thi đại học, sao lại không dùng?"

 

Cô ta khựng lại một giây.

 

Sau đó nhìn tôi với ánh mắt có phần hả hê: "Cậu lấy chồng rồi mà còn định thi đại học à?"

 

"Nhà họ Tần liệu có cho phép cậu đi thi không?"

 

Tôi hỏi ngược lại: "ai cũng được ôn thi đại học, vì sao lại không cho mình thi?"

 

Sắc mặt Trần Uyển nhăn lại: "Nếu cậu thi đậu rồi bỏ đi, nhà họ Tần biết lấy đâu ra con dâu thành phố khác để thay thế?"

 

"Dù cậu có đậu thật, chắc gì họ chịu để cậu đi?"

 

"Mình đã bảo rồi, đáng lẽ cậu nên nộp đơn ly hôn rồi bỏ đi sớm. Giờ thì hay rồi, muốn đi cũng khó đấy."

 

"Nhưng dù gì mình với cậu cũng là chị em tốt mà, nếu cậu muốn đi bây giờ, mình vẫn sẵn sàng giúp."

 

Thấy cô ta đến lúc này còn chưa chịu từ bỏ, tôi nhìn thẳng vào mắt Trần Uyển, giọng bình tĩnh:
"Không cần đâu. Tần Việt đã xin lỗi mình rồi. Mình thấy ở lại nhà họ Tần, yên ổn ôn thi cũng rất tốt."

 

"Còn tài liệu ôn tập, chẳng phải cậu cũng có người nhà sao? Sao không viết thư bảo họ gửi xuống cho?"

 

"Mình còn phải về học bài, không nói chuyện với cậu nữa."

 

Nói xong, tôi quay người rời đi.

 

Các dòng bình luận ào ào xuất hiện:【Làm tốt lắm! Sớm nên cắt đứt với cái kiểu bạn bè hai mặt chỉ biết phá hoại thế này rồi!】

 

【Tôi thấy chỉ cắt đứt là chưa đủ. Với mức độ ghen ghét đó, nữ phụ chắc chắn còn tiếp tục giở trò nếu nữ chính thi đậu.】

 

【Phải luôn đề phòng! Nữ chính nhớ cẩn thận đấy!】

 

Nghe vậy, tôi cụp mắt, âm thầm ghi nhớ mọi lời nhắc nhở.

 

08

 

Từ đó trở đi, hầu hết trí thức trẻ đều đắm chìm trong việc ôn tập, chẳng ai còn để tâm chuyện đi làm đồng.

 

Chẳng mấy chốc, không ít gia đình trí thức trẻ đã kết hôn bắt đầu lục đục, cãi vã liên miên.

 

Nhưng đây là cơ hội duy nhất để rời khỏi vùng quê.

 

Nên dù có phải cãi nhau toạc trời với người nhà, họ cũng nhất quyết không từ bỏ việc học hành.

 

Riêng nhà họ Tần lại khá khác biệt.

 

Bố mẹ chồng tôi đều là người từng đi học, hiểu rất rõ cơ hội lần này hiếm có thế nào, nên không những không phản đối, mà còn hết lòng ủng hộ chúng tôi ôn thi đại học.

 

Thế là tối nào tôi cũng học cùng Tần Việt và Tần Vân đến tận khuya.

 

Tần Vân thì vui lắm.

 

Còn Tần Việt… ánh mắt ngày càng chất chứa oán giận.

 

Tối hôm đó, khi đồng hồ điểm chín giờ, cuối cùng Tần Việt cũng không nhịn được nữa, quay sang nói với em gái: "Tiểu Vân, mấy bài này anh đã chép ra rồi, em mang về phòng tự làm đi, đừng làm phiền chị dâu nghỉ ngơi nữa."

 

Nghe vậy, Tần Vân áy náy nhìn tôi: "Chị dâu, xin lỗi nhé, em mang về phòng làm đây."

 

Tôi thì ngơ ngác: "Em có làm phiền gì đâu?"

 

Tần Việt lập tức xen vào: "Em học suốt hơn một tháng nay, đêm nào cũng tới tận mười hai giờ. Gầy đi thấy rõ, còn bảo không ảnh hưởng?"

 

Tần Vân cũng hùa theo: "Anh ấy nói đúng đấy, chị dâu hôm nay ngủ sớm đi nhé. Em về phòng đây."

 

Nói rồi, cô ấy ôm tập đề do Tần Việt chép, vèo một cái đã biến mất.

 

Chờ Tần Vân đi khuất, tôi quay sang nói không đồng tình: "Tần Việt, giờ chúng ta đang chạy đua với thời gian, có vất vả chút cũng không sao đâu."

 

Nhưng lúc này, Tần Việt lại khóa trái cửa phòng.

 

Anh sải bước tiến đến, rồi đột ngột bế thốc tôi lên khỏi ghế.

 

Dưới ánh đèn vàng mờ, ánh mắt anh nóng rực như thiêu đốt: "Anh không nhịn nổi nữa rồi."

 

"Từ khi Tiểu Vân tối nào cũng học với em, anh chưa được hôn em lần nào đấy."

 

Nghe vậy, mặt tôi đỏ bừng.

 

Hình như… đúng là thế thật.

 

Bình luận hiện lên liên tục:【Trời ơi, cuối cùng cũng đến đoạn này! Nam chính đúng là nhịn giỏi thật đấy!】

 

【Cười ngất! Cứ mỗi lần anh định hôn vợ thì y như rằng có bóng đèn siêu to đứng bên cạnh. Đợi được lúc bóng đèn đi rồi thì vợ lại ngủ gục.】

 

【Hehe, nam chính cũng âm thầm “ôn luyện lý thuyết” đấy chứ. Nếu thời đó có nhiều tài liệu như bây giờ, anh ta chắc nhịn không nổi lâu vậy đâu!】

 

【Đừng cắt cảnh nha! Tôi muốn xem thử anh ấy “thiên phú dị bẩm” tới mức nào cơ!】

 

Tôi vô thức bám chặt lấy cánh tay rắn chắc của Tần Việt.

 

09

 

Sau khi bế tôi đặt lên giường, Tần Việt nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên: "Thanh Tuyết, lần này anh sẽ thật nhẹ nhàng… chúng ta thử lại một lần nữa, được không?"

 

Nhìn vào đôi mắt rực cháy khao khát của anh, tôi bất giác co rụt cổ lại.

 

Nhưng rồi vẫn khẽ gật đầu: "Ừm."
“ Nạp vip để xem thiên phú dị bẩm của Tần Việt :)”

 

10

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

 

Ánh nắng rọi thẳng qua cửa sổ khiến tôi giật mình bật dậy khỏi giường.

 

Đúng lúc đó, Tần Việt tay bưng một tô trứng gà đường đỏ, phấn chấn đẩy cửa bước vào.

 

Thấy tôi tỉnh rồi, anh lập tức đặt tô lên bàn, sải bước đến bên giường, khoác cho tôi chiếc áo lính dày cộm.

 

"Thanh Tuyết, em tỉnh rồi à? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?"

 

Nhớ lại chuyện tối qua, tôi lập tức đỏ mặt, chẳng dám nhìn anh.

 

"Không… chỉ là… lưng hơi mỏi thôi." Tôi lí nhí đáp.

 

Tối qua tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần "chịu đòn" thêm một lần nữa.

 

Ai ngờ, không hiểu Tần Việt học ở đâu ra cả đống chiêu trò…

Chương trước Chương tiếp
Loading...