Ly Hôn Vì Chồng Quá Mạnh

Chương 3



Anh lật qua lật lại, khiến tôi hoàn toàn mất kiểm soát.

 

Cuối cùng, đừng nói đến tra tấn gì nữa, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mặc anh muốn làm gì thì làm.

 

Tần Việt bật cười khẽ, giọng cưng chiều: "Vậy để lát nữa anh xoa bóp cho. Giờ ăn trứng đã."

 

Nói rồi, anh kê gối sau lưng cho tôi tựa thoải mái, sau đó bưng tô lên, định đút cho tôi ăn.

 

Tôi vội lắc đầu: "Em tự ăn được mà."

 

Tần Việt nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc: "Em còn giơ tay lên nổi không?"

 

Nghe vậy, tôi trừng mắt lườm anh.

 

Anh còn dám nói?!

 

11

 

Vì tôi gần như không ra khỏi nhà, tập trung hoàn toàn vào việc ôn thi, nên dạo này Trần Uyển không đến làm phiền nữa.

 

Nhưng mấy dòng bình luận hôm trước nói đúng, cô ta thật sự không thể chịu nổi việc tôi sống tốt hơn cô ta.

 

Hôm ấy, Tần Việt ra ngoài có việc.

 

Tôi đang ở nhà giảng bài toán cho Tần Vân thì Trần Uyển xuất hiện.

 

"Thanh Tuyết! Lâm Hạo gửi thư cho cậu nè!"

 

Nghe vậy, tôi cau mày.

 

Lâm Hạo?

 

Tôi với anh ta đâu thân thiết gì, sao lại viết thư cho tôi?

 

12

 

Vừa vào nhà, Trần Uyển đã đưa thư cho tôi, mặt mũi đầy vẻ ám muội: "Thanh Tuyết, mau mở ra xem Lâm Hạo viết gì đi! Anh ấy thích cậu từ trước rồi, giờ thi đại học được tổ chức lại, chắc chắn đang chờ cậu quay về đó!"

 

Nghe vậy, sắc mặt tôi lạnh xuống: "Trần Uyển, ai nói với cậu là Lâm Hạo thích tôi?"

 

Cô ta cố tình liếc sang Tần Vân, rồi nháy mắt với tôi: "Thôi nào, Thanh Tuyết đừng giả vờ ngây thơ nữa. Cả trường đều biết cậu với Lâm Hạo là một cặp, chẳng lẽ chính cậu lại không biết?"

 

Tôi bật cười lạnh, không nói không rằng xé toạc lá thư trên tay: "Ồ, cả trường đều biết, mà người trong cuộc như tôi lại không hay à?"

 

"Nếu anh ta thật sự thích tôi, tại sao khi biết tôi phải về quê lại không tới nhà hỏi cưới?"

 

"Hơn nữa, cậu biết rõ tôi đã kết hôn, còn đưa loại thư mập mờ này tới, không phải cố tình muốn Tần Việt hiểu lầm tôi đấy chứ?"

 

"Trần Uyển, tôi đã làm gì có lỗi với cậu mà cậu phải đối xử với tôi thế này?"

 

Trần Uyển nhất thời lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ ngây thơ:

 

"Ơ… mình cứ tưởng cậu cũng thích anh ấy. Mình thấy hai người còn cơ hội bên nhau nên mới giúp đưa thư thôi mà."

 

"Thanh Tuyết, đừng giận mình nhé. Mình biết sai rồi, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi."

 

Chưa kịp để tôi phản ứng, Tần Vân đã nổ tung: "Vậy là cô định giúp người khác đào góc tường nhà tôi à?"

 

"Cô không biết người ta thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân sao?"

 

"Nhà này không hoan nghênh cô, mời ra ngoài!"

 

Nói rồi, Tần Vân vớ lấy cây chổi to ở góc nhà, đuổi Trần Uyển chạy tóe khói ra khỏi cửa.

 

Bình luận lúc này rầm rầm hiện lên:【Đáng đời! Em gái đánh hay lắm!】

 

【Nữ phụ này mới thật trơ trẽn. Thích Lâm Hạo nhưng bị từ chối, bèn giả làm nữ chính để viết thư qua lại với anh ta. Sau này còn chuốc rượu anh ta, lên giường rồi ép cưới.】

 

【Tôi đã nói rồi mà! Nữ phụ kiểu này sẽ còn phá nữa, tưởng vậy là nam chính sẽ cấm nữ chính thi đại học sao? Mơ đi!】

 

【Ghét nhất loại người không ưa nổi người khác sống tốt hơn mình!】

 

【Cái đáng sợ nhất là: sau này không chỉ bán đứng nữ chính mà còn hại chết em gái cô ấy. Còn giả bộ làm bạn thân để tiếp cận bố mẹ nữ chính, cuối cùng cướp luôn tài sản và tình cảm của họ!】

 

Đọc đến dòng cuối, tay tôi lập tức siết chặt thành nắm đấm.

 

Nếu chỉ hại tôi, tôi còn có thể nhịn.

 

Nhưng cô ta lại còn dám ra tay với em gái tôi?

 

Nó chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi thôi mà…

 

Nhìn theo bóng Trần Uyển hoảng hốt bỏ chạy, trong lòng tôi dâng lên một cơn sát ý lạnh toát.

 

13

 

Sau khi Tần Việt về nhà, Tần Vân quả nhiên kể lại chuyện Trần Uyển đến tìm tôi.

 

Nghe xong, Tần Việt cúi đầu nhìn tôi.

 

Lo anh hiểu lầm chuyện gì giữa tôi và Lâm Hạo, tôi vội vàng giải thích: "Em với Lâm Hạo hồi đi học đâu có học cùng lớp, thật sự chẳng thân thiết gì cả."

 

Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là Trần Uyển từng nhắc đến tên Lâm Hạo trước mặt tôi không ít lần.

 

Tần Việt nghe xong chỉ gật đầu khẽ: "Anh biết. Nếu em có ai trong lòng thì đã chẳng lấy anh rồi."

 

"Nhưng Trần Uyển ấy… sau này em cứ tránh xa cô ta ra. Loại người như vậy… không xứng, chẳng đáng để em kết giao."

 

Tôi khẽ đáp một tiếng.

 

Nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: Phải khiến cô ta nếm mùi tự làm tự chịu mới được.

 

14

 

Hơn một tháng sau, kỳ thi đại học chính thức diễn ra trong cái lạnh buốt giá của mùa đông.

 

Tần Việt sợ tay tôi bị cóng, đã chuẩn bị sẵn bao tay hở ngón và bình nước nóng cho tôi từ sớm.

 

Hôm thi xong, vừa ăn tối xong về tới nhà, anh đã kéo tôi vào phòng, lập tức khóa cửa lại.

 

Rồi như nhịn đã lâu, anh ôm lấy tôi, đè tôi vào cánh cửa, hôn sâu.

 

Cảm nhận được anh có ý định tiếp tục, tôi vội đỏ mặt chặn lại: "Tần Việt, đừng mà… ban ngày đấy."

 

Tần Việt thở dài, bất lực: "Vợ ơi, em biết anh nhịn bao lâu rồi không? Thương anh một chút đi mà…"

 

Thấy ánh mắt anh đầy nhẫn nhịn, tôi mềm lòng hẳn.

 

Quả thật, từ lần đó đến nay, sợ ảnh hưởng tôi ôn thi, anh vẫn luôn kiềm chế.

 

Tôi khẽ gật đầu: "Vậy… anh nhẹ một chút, kẻo bị nghe thấy thì ngại lắm."

 

Ngay lập tức, mắt Tần Việt sáng rực.

 

Anh cắn nhẹ vành tai tôi, liên tục cam đoan.

 

Nhưng sự thật chứng minh: đàn ông lúc này nói gì cũng không thể tin nổi… huhu.

 

Đến khi tôi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

 

15

 

Khi ngày công bố kết quả thi đến gần, bầu không khí trong đám trí thức trẻ cũng ngày càng căng thẳng.

 

Trần Uyển liên tục tìm tới dò hỏi điểm của tôi, nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho có lệ.

 

16

 

Vì bố chồng tôi là cán bộ trong thôn, nên ngày có điểm, Tần Việt theo ông lên thị trấn xem danh sách.

 

Khi hai người về, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ.

 

Đám trí thức trẻ thấy vậy lập tức ùa tới vây quanh hỏi kết quả.

 

Vừa trông thấy tôi, Tần Việt lập tức chen ra khỏi đám đông, sải bước đi về phía tôi.

 

"Thanh Tuyết, em đậu rồi! Em là thủ khoa toàn thành phố đó!"

 

"Anh hỏi thầy giáo rồi, điểm của em vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều dư sức!"

 

Tôi biết mình làm bài không tệ, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến vậy.

 

Vừa mừng vừa ngỡ ngàng, tôi vội hỏi lại: "Thế còn anh và Tiểu Vân thì sao?"

 

Tần Việt cười tươi rói: "Nhờ có em, anh và Tiểu Vân chắc suất vào cao đẳng rồi!"

 

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Đúng lúc đó, trong đám đông vang lên giọng chua chát của Trần Uyển: "Sao tôi chỉ được hơn hai trăm điểm? Không thể nào!"

 

"Tôi học trường cấp ba ở Bắc Kinh cơ mà, sao điểm lại thấp vậy? Chắc chắn nhầm rồi!"

 

"Tôi phải tự đi kiểm tra lại!"

 

Nói xong, cô ta hốt hoảng chạy vội đi.

 

Nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, nụ cười trên môi tôi chợt tắt.

 

Trong lòng bỗng lạnh buốt.

 

Mất đi con đường trở về thành phố qua kỳ thi đại học...

 

Trần Uyển, tiếp theo cô định làm gì?

 

17

 

Tối hôm đó, nhà họ Tần rộn ràng hẳn lên.

 

Cả ba người trong nhà cùng thi đại học, lại đều đậu cả, ai mà không vui cho được?

 

Trên bàn cơm, bố chồng tôi bất ngờ đứng dậy, nâng ly hướng về phía tôi.

 

Tôi vội vàng đứng lên: “Bố, bố làm gì vậy ạ?”

 

Ông nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng: “Thanh Tuyết, ly rượu này… lẽ ra là bố phải kính con.”

 

“Nếu không nhờ con, Tiểu Việt và Tiểu Vân làm sao có thể thi tốt như vậy được?”

 

“Tất cả đều là công của con!”

 

“Tiểu Việt lấy được con là phúc lớn của nhà này đấy!”

 

Nghe vậy, tôi vội lắc đầu: “Bố, bố nói quá rồi ạ. Thành tích của anh Việt với Tiểu Vân là do chính họ cố gắng đấy chứ! Nếu họ không thông minh, con có giảng thế nào cũng vô ích.”

 

“Còn bố mẹ nữa, nếu không phải hai người ủng hộ hết mình, ba đứa con làm sao có thể yên tâm học hành đến thế? Phải là con kính bố mẹ mới đúng.”

 

Nói xong, tôi liền nâng ly.

 

Bố chồng tôi cười sảng khoái: “Cả nhà đều giỏi! Đều là niềm tự hào!”

 

Rồi một hơi cạn sạch ly rượu.

 

Tôi cũng uống một ngụm nhỏ theo.

 

Sau đó, Tần Việt với bố chồng cứ thế cạn ly liên tục.

 

Mẹ chồng tôi ngồi bên cười, không hề ngăn lại, chỉ thỉnh thoảng quay mặt đi lau nước mắt.

 

Cả nhà có tới ba người đậu đại học, thời buổi này, đúng là chuyện khiến ai cũng tự hào.

 

Vì lần đầu uống rượu, chẳng bao lâu tôi đã thấy choáng váng, đành về phòng nằm nghỉ trước.

 

18

 

Tần Việt uống rượu xong về phòng, cả gương mặt đỏ bừng.

 

Nghe tiếng cửa mở, tôi mơ màng mở mắt: “Anh Việt?”

 

Anh “ừ” một tiếng thấp, rồi khóa trái cửa lại.

 

Nghe tiếng “cạch” vang lên, tim tôi bỗng giật thót, cơn buồn ngủ cũng tan biến quá nửa.

 

Chỉ thấy Tần Việt sải bước đi tới, nhào người lên giường.

 

Tôi tưởng anh say, vội định ngồi dậy đỡ.

 

Không ngờ anh chộp lấy cổ tay tôi, ánh mắt sáng rực, cười khẽ rồi cúi đầu hôn xuống.

 

Tôi cứ ngỡ sẽ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

 

Ai ngờ đầu lưỡi anh lại mang theo vị ngọt thanh và mát lạnh.

 

Cứ thế, tôi dần dần chìm vào men say dịu nhẹ ấy.

 

Trong lúc mơ màng, bị Tần Việt dụ dỗ, tôi đã cùng anh làm ra không ít động tác… táo bạo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...