Ly Hôn Vì Chồng Quá Mạnh
Chương 1
"Thanh Tuyết, em nhất định phải ly hôn sao?"
"Anh đã làm sai chỗ nào, em nói ra đi, anh sửa."
Giọng nói trầm khàn, căng thẳng của anh kéo tôi ra khỏi mớ bình luận.
Tôi ngước mắt nhìn anh theo phản xạ.
Lúc này mới phát hiện hốc mắt Tần Việt hơi đỏ lên.
Hai nắm tay anh siết chặt đến nỗi các khớp trắng bệch.
Nếu không phải vừa thấy mấy dòng kia, tôi còn tưởng anh đang định ra tay với mình.
Nghĩ đến mấy lời vừa rồi, tôi lại siết chặt tờ đơn ly hôn trong tay.
Cố nén xấu hổ, tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, lí nhí:
"Vậy… lần sau anh nhẹ tay một chút được không?"
"Em… em không thích như vậy, đau lắm."
Nói xong, tôi lập tức cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.
Tôi không biết vợ chồng người khác thế nào.
Nhưng mỗi lần thân mật với Tần Việt, tôi đều run rẩy vì đau, chẳng khác nào tra tấn thể xác.
Anh hình như cũng không vui vẻ gì, lông mày luôn nhíu chặt.
Nhiều lúc vì quá gấp gáp, chỉ một động tác mạnh là tay tôi đã bầm tím cả mảng.
Tôi thực sự rất sợ anh chạm vào mình.
Đến mức giờ cứ tối đến là tôi hoảng loạn, chỉ cần anh bước vào phòng là tôi run lên từng cơn, thậm chí còn bị nổi mẩn đỏ.
Và rồi, tôi nghe thấy câu trả lời từ Tần Việt.
Giọng anh vừa hối hận vừa như không dám tin: "Vậy ra chỉ vì anh khiến em không thoải mái khi ở trên giường mà em muốn ly hôn?"
Tôi không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu khẽ “ừ” một tiếng.
Tần Việt dường như hít sâu một hơi.
Sau đó nghiêm túc nói với tôi: "Anh hiểu rồi. Lần sau… anh sẽ chú ý hơn."
Tôi lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy tai anh cũng đỏ bừng, trông có phần lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, anh móc từ túi áo ra một quả trứng gà đưa cho tôi: "Ăn cái này bồi bổ đi."
Tôi đưa tay nhận lấy, quả trứng vẫn còn hơi ấm.
Anh lại chụp lấy tờ đơn ly hôn trên bàn: "Cái này anh giữ trước nhé. Em nói gì anh cũng sẽ thay đổi, nhưng sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa."
Dứt lời, anh cầm lưỡi liềm trên tường, sải bước ra ngoài đồng.
Tôi siết chặt quả trứng trong tay, khóe môi bất giác cong lên.
Dòng chữ trước mắt lại nhấp nháy:【Ơ kìa? Không phải sắp ly hôn sao?】
【Sao nữ chính bỗng dưng biết mở miệng rồi vậy?】
【Thấy chưa, chịu nói ra thì mọi chuyện dễ giải quyết mà! Cô còn có phúc về sau nữa đó!】
Đúng lúc này, ngoài sân bỗng vang lên tiếng gọi của Trần Uyển: "Thanh Tuyết, cậu có ở nhà không?"
Giọng cô ta vừa cất lên, mấy dòng bình luận cũng nhao nhao:【Mẹ kiếp! Con trà xanh rắn độc lại đến dụ nữ chính ly hôn kìa!】
【Nữ chính, đừng tin lời nó! Từ nhỏ đến lớn nó luôn ghen tị với cậu! Chính nó đã giăng bẫy khiến cậu phải lấy chồng sớm. Ban đầu nó định gài cậu cưới lão già độc thân trong làng, ai ngờ xui xẻo lại để cậu nên duyên với nam chính!】
【Nó chính là người hại cậu cả đời đấy!】
Tôi lập tức siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Trước khi Trần Uyển bước vào, tôi nhét vội quả trứng Tần Việt vừa đưa vào túi quần.
02
Chẳng mấy chốc, Trần Uyển chẳng mời mà đến.
Vừa bước vào, cô ta đã vội vã hỏi: "Thanh Tuyết, cậu đã nói chuyện ly hôn với Tần Việt chưa?"
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta, rồi lắc đầu: "Chưa. Dù sao ly hôn xong, mình cũng chẳng biết phải đi đâu."
Ánh mắt Trần Uyển lập tức đảo qua đảo lại.
"Không phải còn có mình sao?"
"Mình đã chuẩn bị đường lui cho cậu rồi."
"Nhà mình có ông bác họ mới phát tài, đang mở xưởng dệt ở miền Nam. Ban đầu là định cho mình vào đó làm, nhưng giờ cậu cần rời khỏi đây hơn mình, nên mình nhường cho cậu đấy!"
"Chỉ cần cậu ly hôn với Tần Việt là có thể vào đó làm việc, ở ký túc xá, thư giới thiệu mình cũng chuẩn bị cho cậu xong rồi."
Lúc này, mấy dòng bình luận lại ào ạt hiện lên:【Đừng nghe nó! Đó là xưởng đen đấy, cô ta bán cô đi lấy trăm đồng, phải làm công trong đó suốt ba mươi năm, đến khi nhà nước truy quét mới được thả!】
【Nữ phụ này thật độc ác, nhà trọng nam khinh nữ đến cực điểm, mấy năm nay toàn sống nhờ nữ chính tiếp tế!】
【Ha! Nữ chính cũng thật ngây thơ, nếu thật sự có người thân như vậy, cô ta đã đi từ lâu rồi, việc gì phải xuống nông thôn?】
Tôi chỉ khẽ nhếch môi.
Tôi và Trần Uyển là hàng xóm sát vách, lớn lên cùng nhau.
Nếu nhà cô ta thật sự có họ hàng như thế, với tính hay khoe khoang, cô ta đã sớm nói cho tôi biết rồi.
Tôi không phải không nhận ra lời cô ta đầy sơ hở.
Nhưng nếu tôi không nhìn thấy mấy dòng bình luận kia, với tâm trạng đang nóng lòng muốn rời xa Tần Việt, có lẽ tôi vẫn sẽ chọn tin Trần Uyển.
Dù gì cũng là tình bạn hơn mười năm.
Chỉ là tôi không ngờ, tình cảm mà tôi luôn trân quý, trong mắt cô ta lại là thứ thừa thãi.
Cô ta thực sự hận tôi đến vậy, mong tôi bị chôn vùi cả đời trong vũng bùn không thể thoát ra.
03
Tôi liếc nhìn Trần Uyển, cố tỏ ra xúc động rồi khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, Trần Uyển à, sao mình có thể giành cơ hội của cậu được chứ?"
"Dù Tần Việt có hơi thô lỗ, nhưng mình nghĩ kỹ rồi, cuộc sống như vậy cũng không đến nỗi không thể tiếp tục."
Nghe tôi nói vậy, Trần Uyển lập tức sốt ruột: "Anh ta đánh cậu rồi mà cậu còn sống với anh ta làm gì? Thanh Tuyết, cậu điên rồi à? Đàn ông bạo lực thì không thể giữ được đâu!"
"Cậu quên bà Lý trong khu tập thể à? Cũng bị chồng uống rượu say đánh đến chết đấy!"
"Thân hình Tần Việt với cú đấm của anh ta, cậu chịu nổi mấy lần nữa?"
"Đừng chần chừ nữa, nghe mình đi, ly hôn đi, rời khỏi nơi này! Mình là đang cứu cậu đấy!"
Trước đây mỗi lần Trần Uyển khuyên tôi ly hôn, tôi đều nghĩ cô ấy thật lòng lo cho tôi.
Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra, ánh mắt ghen tị và sốt sắng của cô ta rõ rành rành.
Ngay khi tôi định từ chối tiếp thì, Tần Việt bất ngờ quay lại.
"Tôi không ngờ, mình lại có thói quen đánh vợ đấy?"
Sắc mặt anh lúc này đen kịt, ánh mắt nhìn Trần Uyển như lưỡi dao, tưởng chừng muốn lột da cô ta tại chỗ.
Trần Uyển sững người khi thấy anh đột ngột xuất hiện.
Cô ta lập tức kéo tay tôi lên, vén tay áo tôi rồi chỉ vào vết bầm trên tay:
"Anh còn chối nữa? Chính miệng Thanh Tuyết nói đấy, mấy vết này là do anh gây ra!"
"Nếu không phải bạo hành thì là gì?"
Tần Việt nhíu mày, mắt ánh lên vẻ hối lỗi khi nhìn thấy vết bầm tím trên tay tôi.
Nhưng anh lập tức lạnh giọng: "Chuyện này là lỗi của tôi. Nhưng cô không có quyền xúi giục cô ấy ly hôn với tôi."
"Tôi sẽ không ly hôn với Thanh Tuyết."
"Nếu lần sau còn nghe thấy cô khích bác cô ấy như thế, thì đừng trách tôi không khách sáo. Cút đi!"
Trần Uyển rùng mình trước gương mặt lạnh như băng của Tần Việt.
Vội vàng buông tay tôi, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hả hê.
"Vậy mình đi trước đây, Thanh Tuyết."
Dứt lời, cô ta chuồn khỏi nhà họ Tần nhanh như gió.
04
Sau khi Trần Uyển rời đi, Tần Việt bước đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy xót xa, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Anh nhìn vết bầm rồi hỏi đầy day dứt: "Là do anh thật sao? Sao lúc đó em không nói?"
Tôi hơi ngượng, định rút tay về nhưng không thoát được.
"Anh đâu có cố ý... hơn nữa, em cũng không nghĩ chỉ ấn nhẹ vậy mà thành ra thế này."
Tần Việt nghẹn ngào: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."
Nói xong, anh nắm lấy tay tôi kéo vào phòng.
Vào đến phòng, anh lấy lọ dầu xoa bóp rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa lên vết bầm trên tay tôi.
Sau khi xoa hai tay, anh lại nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Nghe vậy, tôi đỏ mặt, lắc đầu lúng túng:
"Chắc… không còn đâu."
Nhưng Tần Việt lại nhìn thẳng vào mắt tôi: "Không thể nào, cởi áo ra để anh kiểm tra kỹ."
Tôi bất giác run lên.
Thấy vậy, ánh mắt anh thoáng tối lại, giọng trầm khàn: "Đừng sợ anh. Anh không chạm vào em đâu, thật đấy."
Tôi do dự một lúc rồi lí nhí “ừ” một tiếng, mặt đỏ bừng cởi áo sơ mi, để lộ những vết bầm chi chít trên người.
Nhìn thấy, Tần Việt đột nhiên giơ tay… tát thẳng vào mặt mình.
Tôi giật bắn người: "Anh… anh làm gì vậy?"
Tần Việt đầy hối hận: "Xin lỗi, Thanh Tuyết, anh không biết mình mạnh tay đến vậy…"
"Khó trách em đòi ly hôn… anh đúng là đồ súc sinh."
Nói xong, anh định tự tát thêm lần nữa.
Tôi hoảng quá vội ngăn lại: "Đừng đánh nữa! Em biết anh không cố ý."
Dù gì mỗi lần gần gũi cũng đều trong bóng tối.
Anh lại làm việc nặng quen tay, bàn tay vừa to vừa thô ráp.
Chắc anh thật sự không biết lực của mình mạnh đến thế.
Tất nhiên, lỗi không hoàn toàn ở anh.
Như mấy dòng bình luận nói, là do tôi ngại mở miệng, không dám nói rõ.
Tôi kéo lại áo, đỏ mặt nói nhỏ: "Để em tự làm được rồi."
Tần Việt lắc đầu: "Để anh làm. Em thoa không đủ lực, hiệu quả chậm lắm."
Nói rồi, anh đổ dầu ra tay, tiếp tục xoa lên người tôi… rất nghiêm túc, không có chút mờ ám nào.
Nhưng tôi không ngờ, khi lòng bàn tay nóng rực của anh chạm vào ngực, cơ thể tôi dần nóng lên một cách kỳ lạ.
Thậm chí… còn lỡ bật ra một tiếng rên nhẹ.
Cả tôi và anh đều khựng lại.