"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Ánh Trăng Không Bao Giờ Rời
4
Trong nhóm chat ký túc xá nam thời đại học, Dương Cảnh Chi nhắn: "Trả hết rồi, cuối cùng cũng thở phào."
Những người khác:
"Chúc mừng~"
"Cuối cùng cũng trút được gánh nặng."
"Từ nay tâm hồn tự do rồi, haha."
Tôi còn đang ngây ngốc.
Một tin nhắn từ ngân hàng gửi tới.
"Khoản nợ đã được thanh toán đầy đủ, người trả thay: Dương Cảnh Chi."
16.
Toàn thân tôi cứng đờ.
Tay cầm điện thoại run rẩy không ngừng.
Nghĩ lại tất cả…
Dương Cảnh Chi phát điên đi tìm tôi.
Sau khi tái ngộ, nâng đỡ tôi, tăng lương cho tôi.
Những lời từng nói, những việc từng làm.
Bao gồm cả tối qua.
Thì ra, tất cả chỉ để trả nợ!
Chỉ vậy mà thôi!
Đúng rồi, hôm ở KTV, Từ Vãn Tinh từng nói anh ghét tôi.
Có lẽ đó mới là lời nói thật.
Dương Cảnh Chi không thích mắc nợ ai.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một gánh nặng trong lòng anh, chỉ là một chủ nợ.
Khoảnh khắc ấy, nỗi buồn vô tận nhấn chìm tôi.
Tôi thậm chí không biết phải trách anh thế nào.
Tám năm trước, chính tay tôi đã đẩy anh vào một vị thế không bình đẳng với mình.
Từ đó, không cách nào sửa chữa được nữa.
Anh rất ngay thẳng, không hưởng thụ sự giúp đỡ của tôi một cách hiển nhiên.
Anh phép tắc ghi nhớ nó đến tận bây giờ.
Nhưng thà rằng anh quên đi còn hơn.
Một cơn giận vô danh trào dâng trong lòng, đầu ngón tay run rẩy, tôi nhắn tin cho Dương Cảnh Chi.
"Ai cho anh tự ý trả nợ thay ?"
"Trả rồi chẳng phải tốt hơn sao? Sau này em không cần làm thêm nữa."
"Em không cần."
"Ngu Trà, em đừng cứng đầu, thực ra anh sớm nên làm vậy rồi, tiền thuốc men của ông nội trước đây, anh cũng muốn trả lại cho em."
Lời nói của anh một lần nữa đâm vào tim tôi.
"Số tiền đó tôi sẽ tiết kiệm để trả anh, từ nay ngoài công việc ra, chúng ta đừng liên lạc nữa."
Dương Cảnh Chi liên tục gọi cho tôi, nhưng tôi không muốn bắt máy.
Tôi xin nghỉ thêm một ngày, nhốt mình trong phòng, ngủ đến lúc trời đất tối sầm.
Như thể muốn bù lại những năm tháng thiếu ngủ.
Sáng hôm sau, mẹ tôi mới nói cho tôi biết.
Dương Cảnh Chi đứng dưới nhà suốt cả đêm.
Tôi đi tàu điện ngầm đến chỗ làm.
Dương Cảnh Chi bỏ lại chiếc Porsche của anh, đi tàu điện ngầm cùng tôi.
Buổi tối, tôi tiếp tục đến KTV làm thêm.
Anh đặt một phòng nhỏ, ngồi ngay trước cửa, dõi theo tôi đi qua đi lại.
Anh giống như một bức tượng đá biết đi, tôi đi đâu, anh theo đó.
Cứ lặp lại như thế vài ngày.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, tôi nói: "Đừng theo em nữa."
"Không theo em, em lại biến mất."
Anh đếm đầu ngón tay.
"Biến mất đến thành phố khác, biến mất trong cầu thang, biến mất không nghe điện thoại, em khiến anh không thể yên lòng."
Tôi nghẹn lời, nói: "Em đã hứa sẽ trả tiền thì sẽ không biến mất nữa, giữa người với người, không có lòng tin sao?"
Dương Cảnh Chi cau mày: "Em nói gì? Anh không cần em trả tiền."
Anh vẫn làm cái bóng theo sau tôi.
Cho đến thứ sáu, anh không xuất hiện.
Từ Vãn Tinh gọi điện đến, tức giận nói:
"Dương Cảnh Chi đánh người rồi."
17.
Dương Cảnh Chi đã đánh Tiêu Huy.
Nguyên nhân là hôm nay họ cùng tham gia một buổi gặp mặt trong ngành.
Không ngồi chung bàn, có lẽ Tiêu Huy không nhìn thấy anh.
Bất chợt, có người nhắc đến nhà họ Ngu đã biến mất không tăm tích.
Tiêu Huy thao thao bất tuyệt: “Tổng giám đốc Ngu có một cô con gái tên là Ngu Trà xinh đẹp lắm! Trước đây khó theo đuổi bao nhiêu, giờ lại dễ dãi bấy nhiêu. Nhà họ còn chưa trả hết nợ mà, tôi chỉ cần hứa giúp Ngu Trà trả tiền, cô ta lập tức ngoan ngoãn nghe lời tôi. Cô gái đó, dù có bỏ ra bao nhiêu tiền để mang về nhà cũng không lỗ...”
Chưa kịp nói hết câu, nắm đấm của Dương Cảnh Chi đã giáng thẳng vào mặt anh ta.
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trong nghề, anh thẳng tay đánh phú nhị đại* nhà họ Tiêu.
*富二代 Phú nhị đại: chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
Ngoài phòng khám, Từ Vãn Tinh trách móc tôi: “Cảnh Chi không có chỗ dựa, một thân một mình đi đến ngày hôm nay đã khó khăn hơn bất kỳ ai, nhưng bây giờ vì cô, anh ấy phải đắc tội với một số người.”
Từ Vãn Tinh giận dữ: “Ngu Trà, cô không giúp anh ấy thì thôi, cô đừng hại anh ấy được không?”
Hại?
“Từ Vãn Tinh, cô lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”
Từ Vãn Tinh sững sờ.
Tôi tiếp tục: “Hai người chẳng phải chỉ hợp tác thôi sao, chẳng phải từng nói sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau ư?”
“Anh ấy lại kể cả chuyện này với cô ư...” Từ Vãn Tinh bị đả kích.
Chẳng bao lâu sau, mắt cô ta đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân.
“Ngu Trà, dù tôi và Cảnh Chi chỉ hợp tác với nhau, nhưng tôi thật lòng thích anh ấy. Cô đã biến mất lâu như vậy rồi thì cứ tiếp tục biến mất đi, để anh ấy lại cho tôi, được không?”
“Cô thích anh ấy?”
“Đúng vậy.”
Đây là điều tôi không ngờ tới.
Bởi vì…
“Nhưng chẳng phải chính cô là người đầu tiên tung tin đồn về Dương Cảnh Chi trong trường sao?”
Khu Từ Vãn Tinh lập tức tái nhợt.
18.
“Tôi chỉ biến mất thôi, chứ không mất trí nhớ.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Sau khi tôi và Dương Cảnh Chi ở bên nhau, cô từng chặn tôi trong nhà vệ sinh nữ, cô còn nhớ mình đã nói gì không?”
“Cô đã nói - Ngu Trà, cậu bỏ bao nhiêu tiền ra để bao nuôi Dương Cảnh Chi vậy hả.”
Từ Vãn Tinh hoảng loạn: “Tôi… tôi không nhớ...”
“Sau này có người gọi Dương Cảnh Chi là ‘trai bao’, cậu cũng quên rồi sao? Cái biệt danh khó nghe đó, chẳng phải từ miệng cậu lan truyền ra còn gì?”
“Không, không phải, cô vu khống tôi!”
“Tôi không hiểu quy tắc trong giới của các cậu. Nhưng nếu tuôn tin đồn một minh tinh lớn từng bắt nạt bạn học, fan của cậu sẽ nghĩ sao?”
“Ngu Trà!” Giọng Từ Vãn Tinh cao vút: “Bây giờ cô mới là người đang vu khống đó!”
“Ồ? Hay để tôi gọi vài người bạn cùng lớp đến làm chứng nhé?”
Cô ta lập tức xì hơi.
“Tôi xin cô đấy, Ngu Trà. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa, cô đừng nhắc lại chuyện này nữa được chứ? Cũng đừng nói cho Cảnh Chi biết. Khi đó tôi còn trẻ, không hiểu chuyện nên đã tổn thương anh ấy, nhưng bây giờ tôi thật sự thích anh ấy, tôi có thể bù đắp.”
“Đến tận bây giờ, cô vẫn nghĩ rằng cô chỉ tổn thương mình anh ấy thôi sao?”
Tôi lắc đầu bất lực.
“Từ Vãn Tinh, cô cũng đã làm tổn thương tôi.”
“Vậy tôi xin lỗi cô!” Cô hoảng loạn đến cực điểm: “Tôi xin cô, Ngu Trà, đừng nói cho Cảnh Chi biết, đừng phá hỏng hình tượng của tôi trong lòng anh ấy...”
Lời còn chưa dứt, tấm rèm phòng khám đột nhiên bị kéo ra.
Dương Cảnh Chi đứng bên cửa sổ.
Anh dường như đã đứng đó từ lâu.
19.
Lúc bị đuổi đi, Từ Vãn Tinh bay hồn lạc phách.
Dương Cảnh Chi vốn không phải người rộng lượng.
Anh hận thấu xương những tin đồn năm đó, nên tất nhiên không thể cho Từ Vãn Tinh một sắc mặt tử tế.
Bình thường, Dương Cảnh Chi rất ít khi nói lời thô tục.
Nhưng là một học bá, anh có thể không cần một câu chửi nào mà vẫn khiến đối phương ám ảnh cả đời.
Có lẽ từ nay về sau, Từ Vãn Tinh cũng không dám xuất hiện trước mặt anh nữa.
"Anh không sao chứ?” Tôi nhìn Dương Cảnh Chi, vết thương không sâu, cũng đã được xử lý rồi: “Chuyện này có ảnh hưởng đến công ty anh không?"
"Yên tâm đi, không nghiêm trọng lắm. Nhưng Tiêu Huy thì phải khâu vài mũi."
"Khâu vài mũi còn nhẹ quá, mong anh ta bị hủy dung luôn đi."
Dương Cảnh Chi chợt bật cười: "Đúng rồi, thế này mới giống em."
"Hả?"
"Trước giờ em vẫn vậy mà, đã bao lâu rồi em không nói những lời tuỳ hứng thế này nữa? Nói thêm vài câu đi, anh muốn nghe."
"Mẹ nó, làm ăn buôn bán toàn một lũ bịp bợm."
"Còn gì nữa?"
"Thịt heo lại tăng giá rồi, thế này thì còn sống kiểu gì đây?"
"Tốt lắm, tiếp tục."
"Thêm ca nữa hả trời, em chỉ muốn ở nhà xem TV rồi ngủ thôi."
"… Em đang phàn nàn anh đấy à?"
"Đâu có, em nào dám."
"Chính em dám đấy."
Ánh nắng chiếu xuống lớp tuyết trắng, tôi và anh cứ thế cãi nhau suốt cả đoạn đường.
Chẳng hiểu sao, đột nhiên có cảm giác như quay về thời học sinh.
Bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén suốt những năm qua, tôi trút ra hết, nói mãi nói mãi, rồi bật khóc.
"Anh có thể đợi em không? Em sẽ trả lại anh toàn bộ số tiền đó."
Dương Cảnh Chi bắt đầu cuống quýt cả lên.
"Em đang nói gì vậy? Còn nữa, lần trước sao tự nhiên nổi giận thế? Anh tự ý trả nợ giúp em là không đúng, nhưng em đừng không thèm để ý đến anh mà!"
"Anh xem em như gánh nặng, em nào dám để ý đến anh?"
"Gánh nặng?" Dương Cảnh Chi nhíu mày: "Ai nói với em thế?"
"Từ Vãn Tinh..."