Ánh Trăng Không Bao Giờ Rời

5



Khoan đã, chẳng lẽ cô ta châm ngòi ly gián?


Nhưng bức ảnh không thể là giả.


Tôi lôi lịch sử hội thoại ra cho anh xem.


Dương Cảnh Chi nhìn mà bực tức: "Anh chưa bao giờ nói em!"


20.


Dương Cảnh Chi lấy điện thoại của mình ra, mở lịch sử trò chuyện.


Anh nói với bạn cùng phòng rằng công ty vừa hoàn tất thanh toán một số khoản nợ quá hạn.


Rồi sau đó, mới xảy ra cuộc hội thoại kia.


Không biết bằng cách nào, tin nhắn đó lại lọt vào tay Từ Vãn Tinh, bị cô ta cắt xén, rồi cố tình bóp méo ý nghĩa.


"Nhưng cô ta làm sao biết được, anh định giúp em trả nợ?"


"Cô ta có kinh nghiệm trong chuyện này, anh chỉ hỏi một chút thôi."


Xe dừng trước nhà Dương Cảnh Chi.


Đây là lần thứ ba tôi đến nơi này, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác so với hai lần trước.


"Nhân tiện hôm nay, chúng ta nói rõ mọi chuyện đi."


Dương Cảnh Chi rót cho tôi một tách cà phê: "Ngu Trà, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em."


"Anh hỏi đi."


"Tại sao lại chia tay?"


"Em trở thành gánh nặng, nghĩ tới nghĩ lui, chia tay có lẽ là tốt nhất."


"Không phải vì em chán rồi à?"


Tôi sững người một lúc, chợt nhớ ra, “Chán rồi” chính là lý do mà tôi đã nói khi chia tay.


Ngày đó, vừa nghe hai chữ này, Dương Cảnh Chi đã quay lưng rời đi không ngoảnh lại.


Anh trầm giọng nói: "Anh cứ tưởng, em chỉ xem anh như một món đồ chơi. Bốn năm, em chơi chán rồi, cộng thêm biến cố gia đình mà anh lại chẳng giúp được gì, nên em mới bỏ anh."


Anh sao có thể nghĩ như vậy chứ?


Tôi vừa định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, Dương Cảnh Chi đã lên tiếng trước: "Nhưng dù là vậy, cũng không sao."


Dường như sợ phải nghe câu trả lời, anh vội vã để lộ con át chủ bài của mình.


"Ngu Trà, anh đã nghĩ kỹ rồi."


"Dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn được ở bên em mãi mãi."


21.


Đôi mắt của Dương Cảnh Chi vẫn đen láy như thuở ban đầu.


Tôi nghiền ngẫm lời anh ấy một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Anh hiểu lầm rồi.”


“Hửm?”


“Đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Dương Cảnh Chi, em chưa bao giờ coi anh là trò tiêu khiển, em thật lòng yêu anh.”


“Tại sao lại là lời nói trong lúc tức giận?”


"Trước lễ tốt nghiệp, anh đã nói với bạn cùng phòng rằng anh sẽ không cưới em.”


Lần này, đến lượt Dương Cảnh Chi sững sờ.


Anh ngẩn người nửa ngày, dở khóc dở cười: "Ý anh khi đó là, anh vừa tốt nghiệp, chưa đủ khả năng để kết hôn. Thực ra… anh đã sớm bắt đầu tìm nhẫn cưới rồi, chỉ là khi ấy anh thực sự không đủ tiền để mua.”


Chúng tôi cùng ngồi lại, làm sáng tỏ từng chuyện một.


Cuối cùng nhận ra cả hai đều đã hiểu sai đối phương.


Tại sao lại như vậy?


Căn nguyên vẫn vì điều kiện thực tế giữa chúng tôi quá chênh lệch.


Dương Cảnh Chi nghĩ rằng tôi giúp đỡ anh chỉ để vui chơi qua đường.


Còn tôi lại nghĩ rằng anh ở bên tôi chỉ vì cảm thấy mắc nợ, chứ không phải vì tình yêu.


Chúng tôi đều không dám tin rằng đối phương cũng yêu mình.


Quay lại hiện tại, Dương Cảnh Chi hỏi: “Ngu Trà, tại sao em có thể chấp nhận sự giúp đỡ của Tiêu Huy, nhưng lại không muốn nhận sự giúp đỡ của anh?


"Vì em thích anh, em không muốn mối quan hệ giữa chúng ta biến thành như thế…”


Bỗng chốc, tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.


Dương Cảnh Chi gật đầu: “Đúng vậy, năm đó anh cũng có cảm giác y hệt.”


"Khoan đã, lúc em tỏ tình với anh, anh đã thích em rồi sao?”


"Đúng vậy, Ngu Trà, anh thích em, thậm chí trước cả khi em thích anh.”


22.


"Ngay lần đầu tiên gặp em khi nhập học, em nói em tên Ngu Trà, anh đã khắc ghi cái tên ấy rồi...


Những lời tự thuật của Dương Cảnh Chi khiến tôi có một góc nhìn hoàn toàn mới về bản thân mình ngày ấy.


Anh đã rung động trước tôi từ sớm.


Chỉ là chậm một bước tỏ tình.


Còn cách tôi bày tỏ thiện cảm đã sai ngay từ đầu rồi.


Tôi dùng thứ mà anh thiếu thốn nhất để lôi kéo anh.


Khiến anh khó lòng giải thích.


Thực ra anh đã nói rất nhiều lần rằng anh thích tôi.


Nhưng chẳng ai tin cả.


Mọi người đều cho rằng đó là lời dối trá, là lời nịnh nọt tôi.


Lâu dần, tôi tin vào điều đó, ngay cả chính anh cũng sắp tin theo.


Thích tôi, hay là thích số tiền trả viện phí cho ông nội anh?


Bị chế giễu hết lần này đến lần khác, nhận thức được khoảng cách giữa chúng tôi hết lần này đến lần khác, Dương Cảnh Chi dần dần không thể phân biệt rõ nữa.


Anh giằng xé, bế tắc, tự hành hạ chính mình ngày này qua ngày khác.


Bất kỳ ai cũng có thể giúp anh.


Chỉ riêng tôi là không thể.


Vì tiền bạc sẽ làm thay đổi bản chất của tình yêu.


Nếu Dương Cảnh Chi không quá kiêu hãnh, anh có thể dễ dàng dựa vào tôi mà sống một cách yên ổn.


Nhưng anh đã không làm vậy.


Chính vì lý do đó, tôi mới yêu thiếu niên ấy.


Dương Cảnh Chi cầm một quả cam, bắt đầu chậm rãi gọt vỏ.


Tôi chợt nhớ đến ngày tái ngộ.


"Những lời anh nói khi đó… có ý gì?”


"Em có thể nói lời tức giận, chẳng lẽ anh thì không? Anh cứ nghĩ là em đã chán ngán rồi, đá anh đi, còn dứt khoát biến mất bốn năm trời, như thể cố ý trốn tránh anh vậy… Anh không được phép tức giận sao?


Hình như là được đấy.


"Nhưng Từ Vãn Tinh nói anh ghét em.”


"Xin lỗi, đó là lỗi của anh, anh đã không kịp thời phản bác lời cô ta.”


Dương Cảnh Chi thong thả cắt xong miếng cam cuối cùng, anh khẽ thở dài: “Bởi vì anh thật sự đã nghĩ rằng, em thực sự… không cần anh nữa.


Tuyết rơi ngoài cửa sổ.


Nhấn chìm không gian trong sự ấm áp, khô ráo.


Khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng có thể chắc chắn rằng, giữa dòng chảy thời gian, thiếu niên ấy vẫn kiên định bước về phía tôi.


23.


Ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi cùng Dương Cảnh Chi quay về thăm lại.


Anh được mời lên sân khấu phát biểu với tư cách là cựu sinh viên ưu tú.


Ngôi trường vẫn như xưa, chỉ là những gương mặt non trẻ đã đổi thay theo năm tháng.


Luôn có những người trẻ tuổi.


Luôn có những người vì lý tưởng mà tỏa sáng rực rỡ.


Thẻ tên tốt nghiệp của tôi rơi ra khỏi túi áo.


Một sinh viên năm tư nhặt giúp tôi, ngạc nhiên hỏi: “Chị là Ngu Trà ạ?”


"Em biết chị à?”


"Em đang thực tập ở công ty của anh Dương, chị là nhân vật nổi tiếng ở đó đấy!”


"Thật hả?”


Tôi từng đến công ty Dương Cảnh Chi một lần, khi ấy tôi ngồi ở quầy lễ tân đợi anh. Nhân viên lễ tân cũng có phản ứng y hệt khi đăng ký tên tôi.


"Chị chính là Ngu Trà ạ?”


Nhưng đến hôm nay, tôi vẫn chưa biết lý do tại sao.


Cậu sinh viên cười nói:


"Trong một dự án của công ty, có một thuật toán cốt lõi, nghe nói do anh Dương viết lúc mới phát triển hệ thống.”


"Anh ấy để lại một dòng ghi chú.”


"Nếu bạn gặp được Ngu Trà, hãy giúp tôi nói với cô ấy rằng, tôi yêu cô ấy."


"Bất cứ ai tiếp nhận thuật toán đó đều có thể thấy câu này.”


Tôi lặng người hồi lâu, chợt nghe thấy cậu sinh viên vui vẻ nói: "Tuyệt quá, cuối cùng anh ấy cũng tìm được người mình muốn tìm rồi.”


Sau buổi diễn thuyết, tôi và Dương Cảnh Chi dọc theo những con đường quen thuộc, chậm rãi dạo quanh khuôn viên trường.


Chúng tôi dừng lại trước cửa thư viện.


Dương Cảnh Chi nhìn gốc cây bên cạnh: "Em đã tỏ tình với anh ở đây.”


"Ừm, em nhớ mà, khi đó em thật dũng cảm.”


Anh lặng người nhìn về quá khứ xa xăm.


"Dương Cảnh Chi, những năm đại học của anh có vui không?


Anh từng chạy vạy, từng bị đàm tiếu, từng cô đơn lạc lõng.


Tôi nghĩ rằng anh có lẽ sẽ không vui.


Nhưng anh nói: “Rất vui.”


"Vì có em ở đó, nên ngay cả nỗi đau cũng trở thành niềm vui.”


Anh xoay người, ánh mắt nhìn tôi vẫn dịu dàng như năm nào.


"Ngu Trà, sắp tròn chín năm anh thích em rồi, cho anh một cơ hội, được không?”


Tuyết lại bắt đầu rơi.


Những bông tuyết đậu trên mái tóc anh.


Tôi mỉm cười: "Năm mới, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.”


Chúc mừng năm mới, chàng thiếu niên của em.


Chúc mừng năm mới, tuổi thanh xuân của chúng ta.


Dẫu có nuối tiếc, nhưng chúng ta vẫn luôn là phiên bản đẹp nhất của chính mình.


Ngoại truyện (Góc nhìn  của nam chính)


Lần đầu tiên gặp gỡ Ngu Trà là tại buổi nhập học dành cho tân sinh viên.


Cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh khôi, bước qua hành lang tràn ngập ánh nắng.


Kể từ giây phút đó, tất cả những ảo tưởng và khát khao của tôi đều có một hình hài rõ ràng.


Tôi thích cô ấy, nhưng tôi biết, cô ấy và tôi không giống nhau.


Chúng tôi thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.


Cô ấy là nàng công chúa trong tòa tháp ngà, thuần khiết và trong sáng.


Đôi chân cô chưa từng chạm vào trần thế, không vướng chút bụi trần.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...