Ánh Trăng Không Bao Giờ Rời

3



Ồ, anh ta muốn cưới tôi chẳng qua vì cái gọi là "chủ nghĩa anh hùng" của bản thân.


Chỉ để dằn mặt tôi mà thôi.


Nực cười thật.


Hôm nay, tôi bất đắc dĩ nhờ anh ta giúp một việc.


Chỉ cần một cuộc gọi, để tôi tìm cớ thoát thân.


Không ngờ anh ta lại tìm đến tận cửa.


Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao phải giả làm chồng sắp cưới của tôi?"


"Có gì khác nhau sao? Dù gì cũng sắp kết hôn rồi."


"Tôi còn chưa đồng ý với anh."


"Cô có lựa chọn khác à? Ngu Trà, cô tỉnh táo chút đi, cô nợ ngập đầu, ai cưới cô thì đúng là đồ ngu. Ngoài tôi ra, còn ai muốn cô nữa? Chẳng lẽ là thằng đó?"


Tiêu Huy rất khinh miệt.


"Cậu ta chỉ muốn sỉ nhục cô thôi."


"Đó không phải chuyện của anh!"


"Sao lại không chứ? Trước đây bị cậu ta cướp mất cô, giờ tôi không thể giẫm lên cậu ta một lần à?"


"Tiêu Huy, tôi không phải là đồ chơi của anh! Trước đây không đồng ý, sau này cũng sẽ không!”


Tôi mở cửa xuống xe, anh ta cũng không ngăn cản.


"Có đồng ý hay không, cô có quyền quyết định sao? Ngu Trà, nghĩ đến gia đình cô đi."


Gương mặt ngạo mạn của anh ta, không hiểu sao, lại khiến tôi nhớ đến những kẻ từng bịa chuyện, chế giễu Dương Cảnh Chi.


Không biết trong lòng anh, tôi có giống bọn họ không?


12.


Tin tôi trở về nhanh chóng lan truyền trong nhóm bạn học.


Liên quan đến cả chuyện gia đình tôi phá sản.


Bạn cùng phòng của tôi, Văn Văn, chủ động liên lạc lại.


Cô ấy sắp kết hôn và hỏi tôi có muốn làm phù dâu cho cô ấy không.


Đây là lời hứa năm xưa của chúng tôi, ai kết hôn sau sẽ làm phù dâu cho người kết hôn trước.


Vào ngày cưới, rất nhiều bạn học cũ có mặt, tôi lần lượt kết bạn lại với họ trên WeChat.


Văn Văn mặc váy cưới, đôi mắt ngập nước.


"Cá nhỏ, tớ luôn nghĩ cậu sẽ là người đầu tiên trong bốn đứa chúng ta kết hôn đấy."


"Nếu tớ cưới trước, thì làm sao làm phù dâu cho cậu được nữa?"


"Cậu còn dám nói, bốn năm trời bặt vô âm tín, tớ tức chết mất!"


"Tớ sai rồi! Sau này không đi nữa, ở lại bù đắp cho cậu!"


Văn Văn nín khóc mỉm cười: "Hồi đó cậu biến mất như vậy, có khó khăn gì sao không nói với bọn tớ? Chúng tớ có thể giúp cậu mà."


Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, suy nghĩ một lúc rồi nói ra những điều giấu trong lòng suốt bao năm qua.


"Cả đời này, tớ chưa từng trải qua cú sốc nào lớn đến thế, Văn Văn à, cậu biết không, cảm giác như cả thế giới sụp đổ, bây giờ tớ hoàn toàn không biết phải làm gì, cũng không dám đối diện với mọi người. Cho dù thương hại thì tớ cũng cảm thấy đau đớn. Lúc ấy vì xúc động nhất thời đi, tớ đã xóa hết mọi liên lạc."


Văn Văn thở dài: "Lúc đó Dương Cảnh Chi tìm cậu đến phát điên đấy."


"Cái gì?" Tôi ngẩn người.


"Cậu không biết à? Cậu ấy tìm đủ mọi cách, hỏi thầy cô, liên hệ trường học, suýt chút nữa báo cảnh sát luôn rồi. Nhưng một sinh viên nghèo như cậu ấy, không có quan hệ, không có manh mối, tìm không được cậu nên cậu ấy đành đến nhà cậu."


Văn Văn nhìn sắc mặt tôi, rồi mới nói tiếp.


"Cậu cũng biết, anh ấy rất sợ ba mẹ cậu… Nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm đến tìm, ai ngờ đâu, cả nhà cậu đều biến mất, ngay cả ba mẹ cậu cũng không còn ở đó."


"Đó là lần đầu tiên tớ thấy Dương Cảnh Chi hoàn toàn suy sụp, cậu ấy ngồi trước cửa nhà cậu, khóc như một đứa trẻ."


"Sau này, cậu ấy nghe nói cậu có thể đang ở phía Nam thì lập tức đi tìm, nhưng vẫn không thấy, rốt cuộc cậu đã ở đâu vậy?"


Tôi chậm rãi đáp: "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh… không đếm được, rất nhiều nơi. Vì gia đình tớ luôn bị chủ nợ truy đuổi nên phải đổi tên nhà, gần như nửa tháng lại dọn nhà một lần."


"Thảo nào, cậu ấy tìm được mới là lạ." Văn Văn tặc lưỡi. "Sau đó, cậu ấy tuyệt vọng trở về Bắc Kinh, bắt đầu dồn sức vào cái hệ thống tìm người của mình."


Tôi không hiểu.


Tôi luôn nghĩ Dương Cảnh Chi chẳng hề bận tâm đến sự biến mất của tôi.


Trước khi tốt nghiệp, tôi từng nghe thấy anh trò chuyện với bạn cùng phòng.


Người kia hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, cậu định làm gì, kết hôn với Ngu Trà chứ?"


Dương Cảnh Chi thản nhiên đáp: "Không."


Ngày hôm đó, tôi sốc vô cùng.


Không lâu sau, nhà tôi phá sản.


Tôi dứt khoát đề nghị chia tay, mà anh cũng chẳng hề níu kéo.


Vậy mà anh lại từng cố gắng tìm tôi khắp nơi sao?


Mất đi rồi mới hối hận ư?


Tôi bỗng thấy hoang mang.


Lúc Văn Văn tung hoa cưới, tôi không để ý nên bỏ lỡ.


Bó hoa rơi thẳng vào tay Dương Cảnh Chi.


Người dẫn chương trình phấn khích nói: "Cậu trai này bắt được hoa rồi, chúc mừng chúc mừng, ngày vui sắp đến rồi, cậu sẽ mang bó hoa này về tặng bạn gái chứ?"


"Không cần phiền phức vậy đâu."


Dương Cảnh Chi bước thẳng về phía tôi.


Anh chìa hoa ra.


13.


Cả sảnh tiệc rầm rộ như muốn lật tung cả mái nhà.


Văn Văn cũng hét theo.


Tôi nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.


"Dương Cảnh Chi, anh gặp chồng sắp cưới của tôi rồi."


Dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân giả.


"Anh không tin mắt nhìn người của em lại kém đến mức đó."


"Anh cứ coi như mắt tôi kém đi."


"Được, dù anh ta là thật."


Dương Cảnh Chi hơi nghiêng người, ghé sát tai tôi.


"Thì em cứ bỏ hắn, quay về bên tôi."


Chất giọng trầm thấp như câu thần chú đầy mê hoặc.


Tôi suýt nữa thỏa .


Chỉ suýt nữa thôi.


Dù nhiều năm trôi qua, Dương Cảnh Chi vẫn hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của tôi.


Lễ cưới kết thúc, bạn học cũ kéo tôi đi uống rượu.


Tôi uống hơi quá chén.


Sau đó, tôi chỉ nhớ mình ngồi ở cầu thang.


Dù bên ngoài có ồn ào đến đâu, cầu thang vẫn luôn là nơi yên tĩnh nhất.


Dương Cảnh Chi tìm thấy tôi: "Sao em lại ở đây?"


Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bĩu môi rồi bật khóc.


"Dương Cảnh Chi, em mệt quá."


14.


Dương Cảnh Chi đưa tôi về.


Tôi cứ thế khóc mãi, đến mức không đi nổi, vừa xuống xe, anh trực tiếp bế tôi lên.


"Em thật sự rất mệt, ngày nào cũng phải làm thêm, đến bao giờ mới kết thúc đây."


"Hôm qua có khách tạt rượu lên người em, quá đáng lắm, rõ ràng không phải lỗi của em mà."


"Dương Cảnh Chi, em muốn ăn cá hồi, muốn ăn tôm ngọthuhuhu, em gần như quên mất vị của chúng rồi!"


Tôi nói năng lộn xộn vì men say.


Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi, nhưng anh nói gì, tôi chẳng nhớ nổi.


Ký ức cuối cùng là anh đặt tôi xuống sofa nhà anh.


Anh hỏi tôi: "Rốt cuộc gã đó có gì tốt?"


Tôi mơ màng đáp: "Anh ta giúp em trả nợ."


"Anh cũng có thể. Ngu Trà, anh tốt hơn gã nhiều mà, anh hiểu em thích gì, ghét gì, biết cách khiến em vui. Ngu Trà, anh xin em, đừng biến mất nữa được không."


Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.


Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Cảnh Chi.


Không mảnh vải che thân.


15.


Trên bàn ăn bày đầy sashimi, đủ loại.


Có cả một đĩa cam, cắt thành từng miếng đều nhau.


Dương Cảnh Chi nói: "Tôi đã xin phép nghỉ giúp em, hôm nay không cần đi làm."


“Ừm.”


Tôi vừa ngồi xuống lại lập tức bật dậy.


"Anh xin hộ tôi á?!"


"Đúng."


"Anh nói chuyện với sếp tôi?!"


"Có vấn đề gì sao?"


"Ngài ấy sẽ hiểu lầm đấy!!"


"Chúng ta vốn là thật, hiểu lầm gì chứ?"


“...”


Tôi không còn lời nào để nói.


"Anh có hỏi qua sếp em rồi, em không làm vị trí lập trình viên, là để tiện đi làm thêm?"


"Ừm, công việc lập trình lương cao, nhưng thường xuyên phải tăng ca. Em làm nhiều việc cùng lúc, mỗi tháng kiếm được còn nhiều hơn."


"Từ tháng sau, em quay lại làm lập trình đi, tất cả công việc làm thêm có thể bỏ được rồi."


"Không được." Tôi từ chối: "lâu rồi không viết code, em nhớ mới lạ."


"Không sao, anh dạy lại cho em."


Anh cúi đầu tập trung bóc vỏ tôm, nhúng vào nước chấm, đặt vào bát tôi.


Vẫn như ngày xưa.


Lúc nào anh cũng kiên nhẫn bóc từng con tôm cho tôi.


Hồi đại học, tôi không học giỏi lập trình lắm.


Nhưng có một người bạn trai thiên tài kèm cặp miễn phí, dù muốn học dở cũng khó.


Tôi khẽ nói: "Thật sự quên hết rồi."


Dương Cảnh Chi tiện tay viết vài dòng lên giấy, ngồi sát cạnh tôi.


"Đây là mấy kiến thức cơ bản, anh giúp em nhớ lại."


Khoảnh khắc ấy, tôi như quay về quá khứ.


Chàng thiếu niên của tôi ngồi bên cạnh, dịu dàng giảng bài cho tôi.


Ăn xong, tôi muốn về nhà.


Không để Dương Cảnh Chi đưa tiễn tôi.


Trên tàu điện ngầm, tôi ngồi thẫn thờ, bỗng nhận được tin nhắn của Từ Vãn Tinh.


"Cá nhỏ, đừng làm Cảnh Chi đau lòng nữa, được không?"


Tôi: "Ý cô là gì?"


"Những năm qua, thật ra anh ấy luôn muốn trả cho cô."


"Trả cái gì?"


"Tiền ấy."


Từ Vãn Tinh gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...