Ánh Trăng Không Bao Giờ Rời

2



"Em sắp kết hôn rồi, nhớ đến dự nhé."


Lời vừa dứt, Dương Cảnh Chi sững sờ.


07.


KTV chỉ là công việc làm thêm của tôi, ban ngày tôi vẫn phải đi làm.


Thứ Hai, công ty có khách hàng đến.


Đồng nghiệp bàn tán: "Nghe nói khách hàng này là thiên tài, ban đầu anh ta lập ra hệ thống này chỉ để tìm một người."


"Hả? Tìm ai?"


"Chắc là bạn gái cũ rồi."


Mi mắt tôi giật nhẹ, linh cảm có chuyện chẳng lành.


"Thế anh ta tìm được chưa?"


"Chưa rõ, trước mắt hệ thống vẫn chưa hoàn thiện, các ông lớn đầu tư nhiều lắm, tiền đồ vô lượng. Giám đốc chúng tôi cũng muốn hợp tác với anh ta đây."


Tôi sắp xếp lại tài liệu.


Ngay cửa phòng tiếp khách, giọng của Dương Cảnh Chi vang lên.


"Về chuyện hợp tác, tôi cần suy nghĩ thêm."


Tôi đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu lên bàn.


Dương Cảnh Chi nhìn tôi chằm chằm: "Sao em lại ở đây?"


"Em đi làm."


Đây là công việc chính của tôi.


Sếp tò mò: "Tiểu Ngu, cô quen tổng Giám đốc Dương à?"


Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Từng gặp mặt."


"Chỉ là từng gặp thôi sao?" Dương Cảnh Chi lại cáu kỉnh.


Tôi không hiểu anh đang giận cái gì, ngày đó chia tay, người quay lưng bỏ đi chẳng phải anh sao?


Anh chỉ vào tôi: "Tổng giám đốc Lý, tôi có thể ký hợp đồng, với điều kiện là Ngu Trà sang làm trợ lý cho tôi."


Sếp lập tức đồng ý, chẳng cho tôi cơ hội phản đối.


Họ bàn chuyện cả ngày.


Chiều tối, tôi xách túi đúng giờ tan làm.


Dương Cảnh Chi chặn tôi lại: "Đi đâu? Anh chưa cho em về."


"Tổng Giám đốc Dương, hôm nay em không tăng ca, em có việc."


"Việc gì?"


"Em phải đi giao cơm hộp."


Dương Cảnh Chi nhìn tôi với vẻ không tin nổi.


08.


Trước đây, tôi kén chọn đến mức chưa bao giờ động vào cơm hộp.


Bốn năm đại học, Dương Cảnh Chi vừa tan học đã đi giao đồ ăn.


Bữa tối của anh thường là suất cơm hộp của công ty giao hàng.


Có lần tôi đến tìm anh.


Trong căn phòng trọ chật chội, anh chen chúc với nhóm tài xế, xúc từng thìa cơm trong hộp.


Tôi cau mày: "Dương Cảnh Chi, sao anh lại ăn cái này? Không sạch đâu."


Biểu cảm của anh lúng túng: "Sạch hay không quan trọng lắm à?"


"Đi thôi, ăn bít tết với em."


Tôi kéo anh đến nhà hàng Tây mới mở, giá trung bình hơn năm trăm tệ một người.


Anh đứng ngoài cửa rất lâu, rồi lặng lẽ cởi bộ đồng phục giao hàng.


Sau khi gia đình tôi sa sút, tôi mới hiểu cảm xúc của anh hôm đó.


Giống như hôm nay.


Tuyết rơi.


Mặt đường trơn trượt, tôi ngã sõng soài, làm đổ hết đồ ăn.


Gọi điện giải thích cho khách, nhưng bị mắng xối xả.


Khách bảo tôi: "Cô bớt lấy cớ đi, trễ là trễ!"


Lòng bàn tay bị trầy xước, đau buốt trong mùa đông, nhưng tôi không dám dừng lại, chỉ biết rối rít xin lỗi.


Dương Cảnh Chi đột nhiên xuất hiện, đỡ chiếc xe của tôi lên.


Không biết anh đến từ khi nào, đã đứng nhìn bao lâu.


Tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.


"Đừng giấu." Giọng anh khàn đặc, hốc mắt ửng hồng: "Mau đi rửa tay đi."


"Em phải giao cơm trước."


"Lên xe, anh đưa em đi."


Khách ở tầng một.


Lúc tôi đưa đồ ăn, người kia lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, lái Porsche mà cũng đi giao hàng?"


Tôi định nhận đơn tiếp theo.


Dương Cảnh Chi nói: "Đừng giao nữa."


"Không được, tối nay em kiếm được quá ít tiền."


"Thế thì anh mua."


"Gì cơ?"


"Ting" một tiếng, hệ thống tự động nhận đơn do anh chỉ định.


"Anh mua thời gian tối nay của em."


09.


Dương Cảnh Chi chở tôi về nhà anh.


Tôi đứng ở cửa ra vào, chần chừ không chịu bước vào.


"Từ Vãn Tinh sẽ giận đấy."


Dương Cảnh Chi nói: "Em còn tâm trạng lo cho người khác à? Nhìn xem mình thảm thế nào rồi?"


Ngoài vết trầy trên tay, cả người tôi đều ướt sũng tuyết bẩn.


"Còn nữa, Ngu Trà, em nhìn căn phòng này đi, có dấu vết nào của phụ nữ từng đến không?"


"Hai người không sống cùng nhau à?"


"Anh chưa từng ở bên cô ta."


Dương Cảnh Chi ném một bản hợp đồng lên người tôi.


"Nửa năm trước cô ta tìm đến anh, đề nghị hợp tác. Cô ta không muốn bị quy tắc ngầm, nhờ anh đóng giả bạn trai. Đổi lại, cô ta cũng giúp anh đối phó với những khách hàng phiền phức."


Anh dừng lại một chút, như sợ tôi không hiểu nên anh lập tức giải thích thêm.


"Có vài khách hàng thích nhét phụ nữ vào giường đối tác, họ nghĩ ai cũng chấp nhận chuyện đó, anh thấy rất phiền, Từ Vãn Tinh giúp anh chặn lại."


Hợp đồng ghi rõ ràng, không can thiệp vào đời sống riêng của nhau.


Dương Cảnh Chi nắm lấy tay tôi, giúp tôi xử lý vết thương.


Tôi nhìn lên kệ, thấy một hàng kem dưỡng tay chưa mở hộp.


Đó là thương hiệu tôi từng thích nhất, Dương Cảnh Chi mua cả bộ để ở nhà.


"Hôm nay anh có hỏi thăm đồng nghiệp em một chút."


Anh trầm giọng nói.


"Em không có bạn trai, tuần trước đi team building còn bảo mình độc thân. Ngu Trà, em cố tình lừa anh, đúng không?"


"Em không lừa anh."


"Vậy đưa anh xem ảnh chụp chung đi, em và người đàn ông đó."


"Không có ảnh chụp chung."


"Một người thích chụp ảnh như em, lại không có ảnh với tình mới?"


"Anh nhắc em rồi, lần sau em sẽ chụp rồi gửi anh xem."


Dương Cảnh Chi bị tôi chọc tức đến bật cười.


Bất ngờ, anh chống tay lên sofa, bao trùm lấy tôi, áp lực mạnh mẽ.


Tôi không thể nhúc nhích, dù cách một lớp áo len vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.


"Anh đã mua thời gian của em, biết phải làm gì rồi chứ?"


"Em trả lại tiền cho anh. Dương Cảnh Chi, em thật sự sắp kết hôn rồi."


Anh trượt tay xuống vai tôi, dừng lại ở cổ tay.


"Sắp kết hôn rồi mà vẫn đeo vòng tay của bạn trai cũ, có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?"


10.


Trên cổ tay tôi có một chiếc vòng đã sớm phai màu theo năm tháng.


Đó là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.


Năm tôi 19 tuổi.


Có một tuần, ngoài giờ lên lớp, tôi hầu như không gặp được anh.


Anh bận rộn với hàng loạt công việc làm thêm, nỗ lực hơn bất cứ khi nào.


Sinh nhật ngày đó, bố mẹ tôi tổ chức tiệc ở một nhà hàng cao cấp, tôi đã nói với Dương Cảnh Chi, nhưng anh không đến.


Tôi chờ mãi, đến tối muộn mới nhận được điện thoại của anh.


Anh nói đang đợi tôi trước cửa nhà hàng.


Dưới trời tuyết phủ trắng xóa, dáng anh vẫn thẳng tắp như cây tùng.


Anh toát lên vẻ mệt mỏi, chiếc áo đồng phục vàng giao cơm vấy đầy bùn đất.


Khi đó, tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ trách anh đến quá muộn.


Dương Cảnh Chi xoa đầu tôi, nói rằng có quà sinh nhật cho tôi.


Chiếc vòng tay là mẫu cơ bản, không đắt tiền, nhưng đã vượt quá khả năng tài chính của anh.


Tôi rất thích, lập tức đeo vào tay và chưa bao giờ tháo xuống.


Sau đó, bố mẹ gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.


Họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh không xứng với tôi.


Khi tôi quay đầu lại, anh đã biến mất giữa gió tuyết.


...


Cho đến hôm nay, chợt nhớ lại.


— Ít nhất, năm 19 tuổi, Dương Cảnh Chi đã từng thích tôi, đúng không?


Chiếc vòng tay này là thành quả của những ngày anh làm việc quên ăn quên ngủ.


Có phải anh cũng từng giống tôi lúc này, bôn ba giữa trời tuyết, ngã xuống rồi lại đứng dậy, chỉ để mua chiếc vòng này?


Nhưng bây giờ thì sao?


Anh đè tôi xuống, cưỡng ép tôi.


Trong nhà anh vẫn còn những món đồ xa xỉ tôi từng yêu thích.


Là vì vẫn nhớ thương tôi, hay chỉ để sỉ nhục tôi?


Tôi không hiểu nổi, hốc mắt bất giác ướt đẫm.


Dương Cảnh Chi sững sờ, lập tức hoảng loạn.


Anh luôn bất lực trước nước mắt của tôi.


Điểm này thì vẫn y hệt ngày trước.


Anh luống cuống lau khóe mắt tôi.


"Đừng khóc, đừng khóc, là anh sai, anh chỉ dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật 26 tuổi của em, anh mua tặng em một chiếc vòng mới."


"Gì cơ?"


Chính tôi cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.


Dương Cảnh Chi lấy ra một chiếc hộp quà.


"Nhìn xem, có thích không?"


Anh định giúp tôi thay vòng tay.


"Ngu Trà, chúng ta có thể…"


Câu nói còn chưa dứt, chuông cửa vang lên.


Tiêu Huy đứng trước cửa, ngậm điếu thuốc. "Ngu Trà đâu? Tôi đến đón cô ấy."


"Anh là ai?"


"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Cô ấy chưa nói với cậu à?"


Dương Cảnh Chi sững sờ, chiếc vòng rơi xuống thảm.


11.


Tôi đi cùng Tiêu Huy.


Anh ta không mở cửa xe, chỉ rít thuốc liên tục.


Khói thuốc làm tôi ho sặc sụa.


Tôi và Tiêu Huy quen nhau từ trước.


Khi nhà tôi chưa phá sản, anh ta từng tỏ tình với tôi. Nhưng lúc đó, tôi chỉ một lòng hướng về Dương Cảnh Chi, nên đã từ chối nhiều lần.


Mãi đến tuần trước, anh ta đột nhiên tìm tôi.


Tiêu Huy nói, chỉ cần tôi cưới anh ta, anh ta sẽ giúp tôi trả nợ.


Tôi hỏi lý do.


Anh ta cười đắc ý: "Tôi muốn chứng minh năm đó cô chọn sai người. Người có thể cứu cô chỉ có tôi, còn thằng nghèo đó chỉ biết kéo cô xuống đáy."

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...