Xuyên Không Thì Có Gì Ghê Gớm?

6



Với sự cho phép của phụ hoàng, Võ Lăng Hầu lắp mũi tên lên cung nỏ, nhắm chuẩn vào bia cách năm trăm bước.


“Vút! Vút! …”


Tiếng nỏ liên tiếp vang lên, ngay sau đó, trên một bia ngắm xuất hiện năm mũi tên cắm chặt.


Mọi người đều kinh ngạc!


“Quả nhiên là năm mũi tên cùng lúc! Tốt!” Phụ hoàng vui vẻ chống nạnh cười lớn, vỗ vai Thẩm Phó: “Không hổ danh là Trạng nguyên được trẫm chọn, văn võ song toàn, có công với quốc gia! Trẫm nhất định sẽ thưởng lớn!”


Những lời khen ngợi này khiến Thẩm Phó vui mừng trong lòng, vẻ mặt kính cẩn nói: “Vi thần cũng chỉ muốn góp chút công sức nhỏ cho Bắc Tề, nhờ có sự giúp đỡ to lớn của Tam Công chúa và Tam hoàng tử, cung nỏ này mới có thể dâng lên trước mặt bệ hạ nhanh như vậy.”


Nói xong, hắn ta liếc mắt đầy tình ý nhìn Khương Vận, mặt Khương Vận đỏ bừng, vui mừng đứng bên cạnh Thẩm Phó, cảm thấy hãnh diện.


Tam Hoàng huynh nghe vậy thì nhún vai, không nói lời nào.


Không biết có phải do ta hoa mắt không, nhưng dường như hắn lặng lẽ lùi lại nửa bước sau Thái tử ca ca, ẩn mình giữa đám người.


Trong lòng ta cũng vui mừng vì có được vũ khí lợi hại này, cất tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn xem kỹ cung nỏ này.”


Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào ta.


Phụ hoàng vui vẻ để người mang cung nỏ đưa cho ta: “Xem thì xem, nhưng mũi tên sắc bén, Từ Nhi đừng để tay bị thương."


Ta lật đi lật lại cung nỏ để xem mấy lần, kéo thử dây, rồi lấy mũi tên trên khay của nội giám muốn tự tay thử bắn.


“Để ta.”


Đây là lần đầu tiên Tiết Ánh xuất hiện trước mặt mọi người kể từ khi trở về kinh.


Gương mặt hắn như tuyết đầu mùa, ánh mắt mang vẻ sắc bén của thiếu niên, tiến lên một bước, ung dung cầm lấy cung nỏ trong tay ta, chậm rãi lắp năm mũi tên, rồi nhắm vào một bia ngắm trống.


“Vút! Vút! ...”


Cảnh vừa rồi lần nữa được tái hiện, Thẩm Phó thở phào nhẹ nhõm.


[Hào quang của nam chính cũng không ảnh hưởng gì đến ta, đây chính là thiên mệnh chi tử…]


Tiết Ánh tùy ý đưa cung nỏ cho nội giám, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: “Một bán thành phẩm đầy tinh xảo, Thẩm Trạng nguyên muốn dùng nó trên sa trường, khác nào trò trẻ con.”


Một câu nói hời hợt của hắn khiến Thẩm Phó sa sầm mặt, suýt nữa không nhịn được mà lật mặt trước mặt vua.


“Tiểu tử Tiết gia kia, ngươi ăn nói cho rõ ràng.” Phụ hoàng không lộ rõ cảm xúc, trầm giọng nói.


[Đây là nỏ liên hoàn Gia Cát mà ta đã chế tạo dựa trên ghi chép lịch sử, để ta xem ngươi nói được cái quái gì.]


Thẩm Phó nín thở, ánh mắt không giấu được vẻ khiêu khích.


“Thứ nhất là độ chính xác, vừa rồi thần và gia phụ mỗi người bắn năm mũi tên, nhưng độ chuẩn xác có sự chênh lệch, trên chiến trường khó kiểm soát, dễ gây thương vong. Thứ hai là về chế tạo, tuy thần chưa xem bản vẽ, nhưng cung nỏ này làm từ thép tinh luyện, mũi tên đa phần làm từ sắt, chi phí không nhỏ, nếu một trận chiến cần đến hàng vạn mũi tên, cung cấp số lượng lớn như vậy sợ là không cung cấp đủ. Còn về điểm thứ ba, các vị chờ một lát.”


Tiết Ánh ung dung cầm lấy cung nỏ, nhìn sơ qua rồi kéo căng cung nỏ.


Mũi tên lần lượt lao vun vút vào bia ngắm, liên tiếp bắn mấy vòng, mọi người đứng ngây một lúc, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.


Có người muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Phụ hoàng và Tiết Ánh, lại im lặng rút lui.


Lại qua vài giây, năm mũi tên lao đi xé toạc không khí, cung nỏ đột nhiên phát ra tiếng “rắc rắc”, Tiết Ánh vừa buông tay thì cung nỏ rơi xuống đất vỡ tan tành.


Cung nỏ này đã tan rã!


Mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.


Thẩm Phó thất thần đến nỗi buột miệng thốt lên: “Sao có thể được?”


[Sao lại hỏng được? Rõ ràng ta đã làm theo từng bước, tuyệt đối không thể có vấn đề!]


Sắc mặt Phụ hoàng trầm xuống, Võ Lăng hầu hơi tức giận vỗ Tiết Ánh một cái: “Bớt thừa nước đục thả câu đi, sao tiểu tử ngươi biết nó sẽ vỡ tan?”


“Thiết kế nối giữa dây nỏ và thân nỏ quả quá sơ sài, kết cấu không vững chắc, cố tình tăng số lượng mũi tên chỉ làm thời gian sử dụng giảm xuống. Lần đầu tiên thử nghiệm, ta đã phát hiện thân nỏ rung lắc, e rằng không chịu nổi nhiều lần sử dụng.” Tiết Ánh vui vẻ mỉm cười: “Nhưng không ngờ lại vỡ tan nhanh như vậy, mọi người không cần thất vọng quá đâu, cung nỏ này được chế tạo rất tinh xảo, không có gì làm thì có thể để Công chúa chơi đùa phòng thân.”


Tất cả mọi người có mặt ở đó bao gồm cả ta vừa cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết vì cung nỏ này giờ đây tựa như bị dội một gáo nước lạnh, trở nên lạnh lẽo ngay tức khắc.


Nếu không phải Tiết Ánh phát hiện ra lỗi này, một khi đã tiêu tốn nhân lực và vật lực chế tạo ra, gửi đến biên cương, thì chẳng phải tất cả cung nỏ đều vỡ ra giữa trận chiến sao, đúng là một trò cười lớn!


Ánh mắt ta nhìn Thẩm Phó dần trở nên lạnh lùng, cứ tưởng lai lịch của hắn ta có thể mang lại lợi ích cho Bắc Tề, nhưng không ngờ Thẩm Phó lại vô dụng đến mức không ăn cắp được tinh hoa như vậy.


“Phụ hoàng, Thẩm Trạng nguyên chỉ vội vàng muốn trình lên trong thọ yến của người, cung nỏ này thật sự chưa hoàn thiện, nhưng Phụ hoàng cũng đã thấy được sự tiến bộ của nó, đợi Thẩm Trạng nguyên cải tiến thêm, nhất định có thể…”


Mắt Khương Vận đỏ hoe, khuôn mặt đầy đau lòng.


“Vậy đợi hắn ta cải tiến xong rồi nói!” Phụ hoàng phất tay áo, dẫn mọi người vào trong điện.


Thẩm Phó muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể theo sau Khương Vận, lầm lũi trở lại chỗ ngồi, trong lòng nguyền rủa Tiết Ánh hàng ngàn lần.


Thọ yến tiếp tục diễn ra, nhưng Phụ hoàng đã mất hứng, không khí của cả buổi tiệc trở nên gượng gạo, chưa đầy một giờ đã kết thúc thọ yến.


Ta và Tiết Ánh đang định đi dạo chỗ khác, thì nghe thấy tiếng trách mắng bị đè nén ở cổ họng phát ra từ Ngự Hoa Viên: “Sao có chút chuyện nhỏ này thôi mà người của nàng cũng làm không xong vậy hả? Ta đã bảo dùng nguyên liệu tốt nhất, mà sao lại để xảy ra vấn đề như thế!”


Tiếp đó là tiếng “rắc” của cành hoa bị bẻ gãy, ta nhíu mày, lần theo tiếng nói thì nhìn thấy Khương Vận đang cúi đầu đứng trước mặt Thẩm Phó, mắt sưng đỏ.


“Thẩm lang, ta không hề đùa giỡn chàng, ta đã phái người tìm trạm binh khí tốt nhất, thợ rèn cũng làm theo bản vẽ của chàng, ta thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...”


Ta bĩu môi, Khương Vận thật đúng là hết cứu rồi, không thấy Thẩm Phó đang đổ lỗi cho ả ta sao mà còn hăm hở nhận lấy.


“Thôi, cũng đã vậy rồi.” Thẩm Phó lại trở về giọng điệu ôn hòa, dừng một lúc rồi thở dài: “Công chúa đừng trách ta vô lý, chuyện gì bệ hạ cũng luôn ưu tiên cho Thái tử và Nhị Công chúa, nàng đã chịu uất ức nhiều năm rồi nên ta cũng chỉ muốn bệ hạ xem trọng nàng hơn, giành lấy một phần tương lai cho chúng ta.”


Lời hắn ta nói ra nghe có vẻ là tình cảm chân thành, Khương Vận xúc động ôm chặt Thẩm Phó, nức nở nghẹn ngào.


Nhìn hai người ôm nhau, ta và Tiết Ánh nhìn nhau rồi quay lưng bỏ đi như đang xem một vở kịch.


11


Ngày đại hôn của Khương Vận, phủ Tam Công chúa vang lên tiếng trống nhạc rộn ràng, cổng chính mở rộng, rất đông dân chúng trong thành kéo đến vây quanh xem náo nhiệt, vây quanh phủ ba lớp trong ba lớp ngoài không còn chỗ trống.


“Công chúa gả cho Trạng nguyên, thật là một câu chuyện đẹp.”


“Nghe nói Công chúa xuất giá từ hoàng cung, của hồi môn được Lễ bộ chuẩn bị, những cửa hàng tốt nhất trong kinh thành đều được Lễ bộ đến đặt! Thật hoành tráng biết mấy.”


“...”


Thẩm Phó mặc hỷ phục được thêu chỉ vàng, cưỡi ngựa cao, bảo vệ vệ kiệu cưới của Khương Vận, phía sau là một đoàn người kéo dài mười dặm.


Gương mặt của bà mụ bên kiệu đầy niềm vui, rải tiền đồng cho dân chúng xung quanh.


Lúc này, ta cố tình dẫn Doãn Tú Nguyệt xuất hiện trước cổng phủ Công chúa.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...