Xuyên Không Thì Có Gì Ghê Gớm?

5



Thẩm Phó muốn lật đổ thế giới trong sách này, ta sẽ khiến hắn ta mắc kẹt ở đây mãi mãi, nhìn bản thân toan tính đủ đường mà vẫn không thể thay đổi cái gọi là cốt truyện này, trở thành một kẻ hề làm trò cười cho mọi người.


Tiết Ánh bật cười thành tiếng: “Đắc tội với A Từ, coi như là hắn ta xui xẻo tám đời. Từ nhỏ ngươi đã thích chơi xấu người khác, ta rời kinh ba năm, ngươi lại càng tiến bộ hơn rồi.”


“Ngươi muốn chỉnh Thẩm Phó, trước mắt đã có một cơ hội rồi đó. Mấy ngày nữa là thọ yến của Hoàng Thượng, nghe nói hắn ta sẽ dâng lên một loại cung nỏ mới, có thể tăng cường sức mạnh phòng thủ biên giới của quân ta. Suốt ngày cứ thần thần bí bí, ngoài hắn ta ra không ai thấy được hình dáng thật.”


“Ngươi là Tướng lĩnh đóng quân, có thể có được loại vũ khí lợi hại này, ngươi không vui sao?” Trong lòng ta háo hức muốn thử, đã đợi lâu như vậy rồi, Thẩm Phó vì muốn khoe khoang mà cuối cùng cũng không chịu được đã đưa món đồ từ thế giới của hắn ta ra.


Ta giữ lại mạng sống của hắn ta chính là vì những nền văn minh tiên tiến này.


Tiết Ánh hờ hững chơi đùa với cành hoa: “Làm việc phải có chuyên môn, một cây nỏ do kẻ nửa vời làm thì có gì đáng mong đợi? Ngược lại, tháng trước ta săn được vài con cáo đỏ khá tốt ở ngoài thành, sắp vào đông rồi, ta cũng đã sai người làm cho ngươi vài chiếc áo choàng lớn mà mặc.”


Ta không khỏi bật cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. 


Ở bên cạnh Tiết Ánh, ta luôn cảm nhận được một sự kết nối kỳ diệu, cảm xúc thăng trầm, như đang chỉ dẫn ta chú ý đến hắn. 


Có lẽ đây chính là cốt truyện mà Thẩm Phó đã nói.


 


9


Thọ yến của Phụ hoàng rất nhanh đã đến, hôm đó trời rất đẹp, thời tiết trong xanh, không một gợn mây. 


Chiếc xe ngựa màu đỏ của ta và kiệu của Thái tử ca ca một trước một sau tiến vào Hoàng cung, mãi đến khi đến cửa Nội điện mới tách ra.


Thái tử ca ca được nội giám dẫn đến điện Dưỡng Tâm, còn ta được cung nữ dẫn đến điện Thái Thần, nơi tổ chức thọ yến.


Trong điện phụ, rất nhiều mệnh phụ triều đình đang tụ tập trò chuyện theo nhóm ba bốn người. Thấy ta bước vào điện, họ liền im bặt, rồi lập tức đồng loạt đứng dậy hành lễ với ta.


Đợi sau khi ta vung tay bảo bọn họ miễn lễ, họ mới quay lại tiếp tục trò chuyện và cười đùa. 


Thành Gia cô cô mỉm cười kéo ta đến ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh, người ngồi đối diện chính là Thẩm Phó và Khương Vận.


“Từ Nhi, chuyện ở tiệc ngắm hoa lần trước, là do cô cô đã không làm rõ. Kể từ sau khi Tiết Ánh rời kinh, bên cạnh con ngoài Thái tử ra thì không có một nam tử nào con để mắt đến. Cô cô cũng là lo lắng cho con, nên mới bị Thẩm Phó mê hoặc bằng vài ba câu nói, tưởng rằng hai con thật sự yêu thương nhau, nên mới ghép đôi nhầm.”


Thành Gia cô cô nhìn Thẩm Phó ở đối diện với vẻ không hài lòng, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Nha đầu ngốc Khương Vận không biết điều, còn chưa thành thân mà đã bắt đầu dùng các mối quan hệ và thủ đoạn của phủ Công chúa, giúp Thẩm Phó xoay sở khắp nơi. Chẳng phải chỉ là một kẻ thư sinh yếu ớt với chút kiến thức trong bụng thôi sao? Đợi khi họ thành thân xong, cô cô sẽ tặng cho Vận Nhi mười tám tên mặt trắng, để con bé mở mang hiểu biết, tự nhiên sẽ không dễ bị khống chế nữa.”


Nghe vậy ta suýt bật cười thành tiếng, trong lòng thầm giơ tay tỏ vẻ bái phục. 


Thành Gia cô cô chửi rủa Thẩm Phó một hồi, rồi mới quay sang ghé vào tai ta mỉm cười nói: “A Từ thích nam tử như thế nào? Đợi đến ngày con thành thân, cô cô cũng sẽ chọn cho con vài người được không?”


Ta sửng sốt, ngay lập tức dở khóc dở cười mà lắc đầu.


Mọi người trò chuyện một lúc, cho đến giờ Tuất, tất cả văn võ quan viên, thế gia huân quý mới đến đông đủ và ngồi xuống. 


Khi nội giám cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá đáo! Hoàng Hậu nương nương giá đáo!”


Mọi người lập tức ngừng cười nói, cùng nhau đứng dậy quỳ xuống cúi đầu thỉnh an.


Tâm trạng của Phụ hoàng đương nhiên rất tốt, nắm tay Mẫu hậu đi đến ngồi lên chiếc ghế dài sơn son chạm rồng ở giữa đại điện, gật đầu nói: “Tất cả bình thân!”


Mọi người đứng dậy và ngồi lại vào chỗ, nội giám cao giọng hô: “Khai yến!”


Ngay khi tiếng nói vừa dứt, tiếng pháo nổ râm ran liên tục vang lên bên ngoài điện, một hàng dài cung nữ mặc y phục màu hồng phấn lần lượt bước vào từ ngoài điện, bưng đủ loại hoa quả và đồ ăn lên cho các bàn. 


Tuy nhiên, trong Đại điện không ai động đũa, tiếp theo là bắt đầu từ Thành Gia cô cô, lần lượt từng người chúc thọ Phụ hoàng và dâng lên thọ lễ mà họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng.


Thái tử ca ca dâng lên một quyển kinh Phật do chính tay mình chép, Phụ hoàng cầm lấy lật ra xem một chút, hài lòng đưa lại cho Mẫu hậu.


Tiếp theo là đến lượt Nhị Hoàng huynh. 


Mẹ ruột của Nhị Hoàng huynh là Công chúa hòa thân được ngoại tộc gả đến Bắc Tề, đã khó sinh mà qua đời ngay khi sinh hạ hắn. 


Vì lý do này, Phụ hoàng giao hắn cho một phi tử không được sủng ái nuôi dưỡng, hờ hững nuôi đến tận bây giờ. 


Trong một lúc, các món cổ vật ngọc khí được khiêng vào giữa Đại điện, nội giám đọc lễ vật đến khô cả miệng, nhưng cho dù có quý giá đến đâu, sắc mặt của Phụ hoàng vẫn luôn lạnh nhạt.


Nhị Hoàng huynh tất nhiên cũng nhận ra sự thờ ơ của Phụ hoàng, trong mắt lóe lên một chút ấm ức. 


Lễ vật mà các Hoàng tử dâng lên cho Phụ hoàng vẫn luôn khó chọn, có thể thấy Nhị Hoàng huynh đã cố gắng tìm hiểu ý muốn của Phụ hoàng, nhưng đáng tiếc vẫn không đoán đúng.


Tam Hoàng huynh thờ ơ liếc nhìn Nhị Hoàng huynh, sau đó đứng dậy bước đến giữa Đại điện, cung kính chắp tay nói: “Nhi thần kính chúc Phụ hoàng vạn thọ vô cương.” Sau đó mỉm cười mà ngẩng đầu: “Nhi thần không suy nghĩ chu đáo như Nhị Hoàng huynh, chỉ chuẩn bị một món lễ vật, mong Phụ hoàng không trách.”


Nội giám mang lên một chiếc hộp gấm hình vuông, Tam Hoàng huynh đích thân mở hộp gấm ra, lộ ra một pho tượng ngọc Phật.


“Tượng ngọc Phật này được trụ trì Liễu Nhược đại sư của chùa Chiêu Hòa đích thân khai quang, đặc biệt tiến cống Phụ hoàng, thể hiện lòng thành của nhi thần."


Liễu Nhược đại sư là trụ trì tiền nhiệm của chùa Chiêu Hòa, thân phận cao quý, đã nhiều năm không xuất hiện làm pháp sự, lần này Tam Hoàng huynh thật sự đã tốn không ít công sức.


Ta liếc mắt qua phía đối diện, Tam Hoàng huynh và Khương Vận cùng một mẹ sinh ra, thấy huynh trưởng được Phụ hoàng khen ngợi, ả ta cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng trên mặt, Thẩm Phó cũng cười nhẹ, biểu cảm như thể đã đoán được từ trước.


[Trong sách nói rằng lão Hoàng đế thích Phật, đương nhiên không thể để một mình Thái tử được nổi bật, lần này ta giúp Tam hoàng tử được nở mày nở mặt trước Hoàng đế, sau này hắn nhất định sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.]


Ánh mắt ta dõi theo Tam Hoàng huynh trở về chỗ ngồi, dù nhận được lời khen ngợi từ Phụ hoàng, nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, tự mình rót trà, từ đầu đến cuối ánh mắt không hề lệch về phía Thẩm Phó dù một chút.


10


Ngay sau đó, Khương Vận tiến lên trung tâm trước ánh mắt của mọi người. Sau khi chúc thọ Phụ hoàng giống như những người khác, ả ta phấn khởi vẫy tay ra hiệu cho Thẩm Phó đứng bên cạnh: “Phụ hoàng, nhi thần và Thẩm Trạng nguyên có một món quà đặc biệt để ngoài điện, xin Phụ hoàng cho phép mang vào điện.”


Được sự đồng ý của Phụ hoàng, một thị vệ mang một hộp gấm mạ vàng lên, Thẩm Phó đích thân lấy ra một cung nỏ tinh xảo.


“Phụ hoàng, cung nỏ này do Thẩm Trạng nguyên tự tay vẽ và giám chế, có thể bắn liên tiếp năm mũi tên mà không giảm tầm bắn!”


“Thật sao?” Phụ hoàng vừa nghe vậy thì mắt sáng lên, vội vàng dặn dò nội giám: “Mau sắp xếp bia ngắm bên ngoài điện, trẫm muốn tận mắt chứng kiến.”


Trên khoảng sân trống ngoài điện Thái Thần, các đại nội thị vệ đang sắp xếp mấy cái bia ngắm.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...