Thông tin truyện

Thái Tử Gia, Hôn Ước Đã Vô Nghĩa Rồi
Ngày Thái tử gia Bắc Kinh cầu hôn bạn thân của tôi, cô ấy đã n h ả y l ầ u t ự t ử.
"Miên Miên, xin lỗi nhé, tớ phải về nhà trước rồi."
Giữa trời đỏ rực chói mắt, Thái tử gia vốn luôn điềm đạm kiêu ngạo, lúc này đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng ôm lấy thi the bạn thân tôi.
Tôi chỉ nhếch môi cười mỉa, lùi một bước, đứng chênh vênh nơi mép sân thượng.
Chú của Thái tử gia ôm chặt người phụ nữ trong lòng, tức giận trừng mắt nhìn tôi:
"Sao? Cô cũng muốn dùng trò bỉ ổi như n h ả y l ầ u để ép tôi cưới cô à?"
Người ta chec rồi.
Tờ hôn ước kia còn có nghĩa lý gì nữa?
Tôi khẽ gọi cái tên ấy trong đầu: Cận Yến Hứa, anh chẳng tốt đẹp chút nào. Tôi chỉ muốn về nhà thôi.
Tôi ngã ngửa ra sau, cơ thể rơi thẳng xuống.
Khoảnh khắc nặng nề đập xuống mặt đất, tôi nghe thấy tiếng hét xé ruột xé gan của Cận Yến Hứa.