Thái Tử Gia, Hôn Ước Đã Vô Nghĩa Rồi

Chương 4



Cận Yến Hứa hít sâu một hơi, bước đến trước mặt tôi rồi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu khẩn.

 

"Tiểu Miên, trước đây là anh sai."

 

"Là anh đã luôn bỏ quên em, là anh để em phải chịu bao khổ sở bên cạnh mình, là anh đã quá để tâm đến Bạch Vi Vi."

 

Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, nôn nóng muốn chạm vào tôi, muốn cảm nhận tôi vẫn ở đó, vẫn như trước kia, sẽ mãi mãi ở bên anh ta.

 

"Em và Kỳ Diệm, chỉ là diễn kịch đúng không? Là để chọc tức anh đúng không?"

 

"Ngày mai anh sẽ đưa Bạch Vi Vi ra nước ngoài. Không, em quyết định đi, em muốn xử lý cô ta thế nào cũng được, tống vào tù hay là..."

 

Ánh mắt anh ta lóe lên: "Hay theo như em từng nói cũng được, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”

 

Thật thú vị.

 

Cận Yến Hứa vậy mà giờ đây lại có thể vì tôi, bỏ rơi Bạch Vi Vi.

 

Rõ ràng lần động đất đó, anh ta chẳng màng đến cái mạng của mình, cú điện thoại cuối cùng cũng phải dành cho Bạch Vi Vi.

 

À, không đúng.

 

Tôi nhớ rồi.

 

Khi đó người bị kẹt dưới đống đổ nát là tôi, người cận kề cái chec là tôi.

 

Còn Cận Yến Hứa – người được tôi đẩy ra – trên người mang thiết bị định vị, anh ta biết mình sẽ không chec.

 

Mạng tôi, anh ta chẳng bận tâm. Còn mạng anh ta? Tất nhiên không thể để mất.

 

"Dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi chỉ đang diễn?" Tôi bật cười, hỏi ngược lại.

 

Cận Yến Hứa ngây người trong chốc lát, rồi ánh mắt lại trở nên kiên định:
"Tiểu Miên, anh biết em đến gần anh là vì nhiệm vụ từ hệ thống, trước kia em và Giang Niệm nói chuyện, anh nghe thấy rồi."

 

"Em không thể rời xa anh, đúng không? Yên tâm, lần này sẽ không còn ai chen ngang nữa. Em muốn b á o t h ù cho Giang Niệm, anh đã đưa Cận Thâm vào viện tâm thần rồi. Từ giờ, chúng ta sống tốt với nhau, được không?"

 

 

Tôi siết chặt lòng bàn tay, sau lưng lạnh buốt từng chút một.

 

Từng thái độ nửa vời của Cận Yến Hứa, từng lần chỉ số tình cảm lên xuống thất thường, từng câu dịu dàng "đúng lúc" sau mỗi lần lạnh nhạt – rốt cuộc tôi đã hiểu.

 

Dù tôi đã rút lại tình cảm, nhưng tận sâu trong lòng vẫn hy vọng, sau bao năm đồng cam cộng khổ, tôi và anh ta ít nhất còn có chút nghĩa tình.

 

Nhưng hóa ra… Cận Yến Hứa đã biết hết.

 

Tôi giống như một cánh diều bị buộc trong tay anh ta, sợi chỉ mảnh nối chặt – gió thổi hướng nào, anh ta quyết định.

 

Anh ta lợi dụng việc tôi không thể rời xa, biến tôi thành con d a o sắc bén nhất trong tay.

 

Nhưng Cận Yến Hứa… sao anh lại nghĩ rằng, tôi nhất định sẽ không đi?

 

 

16

 


Đám cưới với Kỳ Diệm được tổ chức long trọng.

 

Người có mặt gần như đều là những nhân vật máu mặt của thủ đô.

 

Tôi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, do chính tay Giang Niệm thiết kế.

 

Nhìn mình trong gương – khuôn mặt rạng rỡ, sống mũi thanh tú, ánh mắt sáng – tôi hài lòng gật đầu.

 

Một bàn tay lớn vòng qua eo tôi, hơi thở của Cận Yến Hứa phả nhẹ nơi cổ.

 

"Tiểu Miên, anh biết mà, em không nỡ để anh đau lòng."

 

Tôi khẽ nghiêng người tránh đi nụ hôn sắp đặt xuống, rồi đối mặt với anh ta trong gương.

 

Anh ta mặc vest chỉn chu, cà vạt cố ý chọn cùng tông với trang sức của tôi.

 

Hôm nay, Kỳ Diệm không xuất hiện.

 

Cận Yến Hứa có vẻ không hài lòng với động tác né tránh của tôi, nhưng vẫn cố kiềm chế.

 

Anh ta rút ra một chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt dịu dàng, giọng nói đầy chắc chắn:

 

"Tống Miên, từ hôm nay, chúng ta quên hết quá khứ, được không?"

 

Tôi không đáp, để mặc anh ta kéo tay mình bước lên lễ đài.

 

Toàn thể khách mời đều dồn ánh nhìn về phía chúng tôi. Việc chú rể đổi người chẳng khiến ai bất ngờ.

 

Dù sao thì suốt năm năm qua, tôi tình nguyện ở cạnh Cận Yến Hứa. Trong mắt bọn họ, tôi và Giang Niệm chẳng khác gì hai “con chó trung thành” của nhà họ Cận.

 

Chỉ có vị cổ đông từng gửi vệ sĩ cho tôi, đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

 

"Tiểu Miên, cưới anh nhé."

 

Giữa ánh đèn lộng lẫy, Cận Yến Hứa cầm lấy tay tôi, chuẩn bị đeo nhẫn.

 

Tôi khẽ rút tay về, rồi trong nụ cười cứng ngắc của anh ta, xoay người lại.

 

Tôi bấm công tắc.

 

Một tấm màn lớn buông xuống giữa sảnh tiệc, ngay sau đó là từng cảnh quay bị quay lén – cảnh Cận Yến Hứa say xỉn, gây gổ, buôn lậu khi còn ở nước ngoài – từng đoạn, từng đoạn hiện ra rõ mồn một.

 

"Tống Miên!" – Cận Yến Hứa hét lên, điên cuồng nhào đến giật lấy điều khiển.

 

Tôi dứt khoát ném điều khiển xuống đất, giẫm mạnh nát vụn.

 

Đám phóng viên đã được tôi sắp xếp sẵn liền ập đến, giơ micro, chen chúc vây quanh anh ta, tách hẳn tôi ra.

 

Cận Yến Hứa – kẻ cầm quyền của nhà họ Cận – giờ phút này lộ ra bê bối chấn động như thế, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cổ phiếu của Cận thị. Bảo sao không khiến người ta phát cuồng?

 

Tôi mỉm cười nhìn gương mặt của anh ta từng chút một mất hết sắc máo.

 

Ánh mắt anh ta nhìn tôi – kinh hoàng, rồi trống rỗng.

 

Anh ta không thể tin nổi – người từng trung thành, từng không rời bỏ anh ta suốt năm năm – giờ lại chính tay đẩy anh ta xuống địa ngục.

 

Phải rồi.

 

Giang Niệm làm tất cả vì tình yêu.

 

Còn tôi… vì nhiệm vụ, từng bước ràng buộc bản thân vào Cận Yến Hứa và Cận Thâm.

 

Bọn họ chắc mẩm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ rời đi.

 

Thế nên mới mặc sức phung phí: một người bóp nát tình yêu của Giang Niệm, một người phơi bày mọi bóng tối ra trước mặt tôi.

 

Mà bằng chứng ấy, lại chính là do Cận Yến Hứa từng chút một tự tay đưa đến.

 

Tôi từng nâng anh ta lên đỉnh cao…

 

Cũng có thể đẩy anh ta xuống đáy vực.

 

17

 


Cận Yến Hứa bị cảnh sát do Kỳ Diệm đưa đến áp giải đi.

 

Buôn lậu, trốn thuế, tội danh chồng chất.

 

"Không hiểu nổi, một kẻ tệ như vậy mà em có thể thích suốt bao nhiêu năm?" – Kỳ Diệm rít thuốc, nghi hoặc nhìn tôi.

 

"Chính em cũng không hiểu nữa. Dù sao thì, giờ chẳng còn quan trọng." – Tôi nhún vai, ánh mắt dừng lại trên chỉ số tình cảm ở cổ tay đang tăng vọt, trong mắt thoáng qua sự mỉa mai.

 

Cận Yến Hứa vốn dĩ không phải người tốt.

 

Nếu không phải vì nhiệm vụ của hệ thống, tôi đã sớm tránh xa anh ta.

 

Còn chuyện sau này tại sao lại rung động… chắc là…

 

【Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện mục tiêu bất thường,đề nghị ký chủ lập tức giải cứu Cận Yến Hứa!】

 

Ánh mắt tôi trầm xuống, vẫy tay ra hiệu cho Kỳ Diệm, bảo tài xế lập tức đưa tôi đến đồn cảnh sát.

 

Không ngờ, người tới trước tôi lại là Bạch Vi Vi.

 

"Cầu xin chị, Tống Miên, tha cho tôi đi… tôi biết mình sai rồi… là tôi sai… tôi không nên hại Giang Niệm… cầu xin cậu… bảo Cận Thâm đừng t r a t ấ n tôi nữa…"

 

Cô ta quỳ rạp dưới chân tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa, chẳng còn chút kiêu căng hay ngạo mạn nào ngày trước.

 

Tôi nhướng mày nhìn về phía sau cô ta – Cận Thâm tiều tụy, gầy rộc như xác ve, cổ tay đeo còng bạc, khuôn mặt chec  lặng.

 

"Tôi không tha cho cô ta." – Anh ta khàn giọng.

 

"Tôi tìm vài gã đàn ông, những gì A Niệm từng chịu đựng, tôi bắt cô ta nếm trải gấp đôi. Đứa con A Niệm mất, tôi cũng để cô ta mang thai rồi p h á b ỏ."

 

"Làm xong hết, tôi đến tự thú." – Cận Thâm nhìn tôi, ánh mắt như cầu xin:


"Tống Miên, cô nói xem, A Niệm liệu có tha thứ cho tôi không?"

 

Tôi nhìn anh ta như đang xem một trò hề, rồi bật cười:

 

"Anh tát tôi một cái, tôi tát lại, thế là xong à?"

 

"Anh và Cận Yến Hứa đều biết mà, vì sao tôi và Giang Niệm đến thế giới đó."

 

Cận Thâm cứng đờ cả người: "Vậy… cô ấy… còn muốn trở về không?"

 

"Điều kiện để quay về là người đó phải toàn tâm toàn ý yêu cô ấy. Giang Niệm vốn không định đi."

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ một:
"Nhưng giờ… cơ hội quay về chỉ còn 50%. Dù vậy, cô ấy vẫn lựa chọn đánh cược."

 

Cận Thâm như bị hút cạn sức lực, ngã ngồi bệt xuống sàn.

 

Tôi chỉ liếc nhìn con số đen kịt trên đầu anh ta rồi rẽ sang buồng giam của Cận Yến Hứa.

 

18

 

Cận Yến Hứa gầy rộc.

 

Vừa thấy tôi, anh ta lao tới, bám chặt song sắt như thể muốn xé tôi ra nuốt sống.

 

"Tại sao! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?!"

 

"Em hại anh thê thảm thế này, chính em cũng không thể về nhà, vậy em làm thế để làm gì?!"

 

Tôi bắt chéo chân, thảnh thơi nhìn anh ta phát điên.

"Bởi vì anh không xứng đáng."

 

Sự khinh bỉ trong mắt tôi như cứa vào tim gan anh ta. Anh ta run rẩy môi, rồi đột nhiên quỳ xuống.

 

"Tống Miên… Tiểu Miên… anh thực sự đã thay đổi rồi. Anh muốn sống tốt với em, muốn bù đắp cho em."

 

"Anh yêu em, trước kia… chỉ là bị Bạch Vi Vi che mắt, không nhìn rõ lòng mình. Em thấy Bạch Vi Vi chưa? Là anh tự tay đưa cô ta cho Cận Thâm xử lý rồi, em hả giận chút nào chưa?"

 

"Em có thể thấy chỉ số tình cảm của anh đúng không? Giờ em tin anh yêu em rồi chứ? Cứu anh đi, chỉ có em làm được… anh đã phải vất vả bao nhiêu năm mới có được hôm nay… anh không thể mất tất cả…"

 

Cận Yến Hứa cầu xin, cái đầu từng cao ngạo giờ đây phủ phục trước mặt tôi như một con chó ốm đòi ăn.

 

Thật là… sảng khoái.

Tiếc là, tôi quá hiểu anh ta.

 

Người như Cận Yến Hứa, yêu Bạch Vi Vi đến tận xương tủy, mà nói bỏ là bỏ.

 

Vậy thì cái chỉ số tình cảm giờ đang đầy kia, rốt cuộc bao nhiêu là thật? Bao nhiêu là thủ đoạn và tính toán?

 

Anh ta chỉ yêu chính mình.

 

Còn tôi, phải quay lại tìm Giang Niệm.

 

Một nhát dao, đâm thẳng vào ngực Cận Yến Hứa.

 

Tiếng cầu xin của anh ta yếu dần, đôi mắt không thể tin nổi khi nhìn bàn tay cầm dao – là Cận Thâm.

 

Toàn thân Cận Thâm đẫm máo, anh ta đã thoát khỏi cảnh sát, lao đến đây.

 

Xa xa, thi the Bạch Vi Vi nằm lạnh lẽo, hai mắt vẫn mở trừng trừng.

 

"Dẫn tôi đi tìm Giang Niệm!" – Cận Thâm siết chặt tay tôi, ánh mắt điên cuồng.

 

"Tôi biết cô có thể quay về, tôi muốn gặp A Niệm!"

 

Một bàn tay khác nắm lấy cổ chân tôi – Cận Yến Hứa vẫn chưa tắt thở, hơi thở yếu ớt như sắp lìa đời:
"Tiểu Miên… cứu anh…"

 

Đến lúc này rồi, anh ta còn nghĩ tôi sẽ mềm lòng?

 

Tôi nhìn hai ánh mắt van xin của hai gã đàn ông, cười lạnh.

 

Nắm lấy con d a o trong tay Cận Thâm, tôi đâm thẳng vào tim mình.

 

【Cảnh báo! Cảnh báo! Đang mở cưỡng chế cổng truyền dịch, nguy hiểm cao độ. Đề nghị ký chủ lập tức dừng thao tác!】

 

Tôi không sử dụng chỉ số tình cảm của Cận Yến Hứa để mở cổng.

 

Hệ thống gào rú trong đầu, dòng điện phóng qua toàn thân, trừng phạt việc tôi phá luật.

 

"Kẻ b u ô n n g ư ờ i, cút đi!!"

 

Tôi gào lên, liều mạng xé toạc dòng điện trói chặt lấy mình.

 

Ngay khoảnh khắc đó – âm thanh hệ thống im bặt.

 

Ánh sáng bùng nổ trước mắt, rực rỡ như sao trời.

 

Tôi nghe thấy – Giang Niệm đang gọi tên tôi.

 

19


"Suýt nữa thì hồn lìa xác rồi, Miên Miên, cuối cùng cậu cũng tỉnh! Không tỉnh nữa là tớ gọi cấp cứu thật đấy!"

 

Một cơ thể quen thuộc ôm chặt lấy tôi, mùi hương quen thuộc bao trùm mọi giác quan.

 

Tôi đẩy Giang Niệm ra, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô ấy, sống mũi cay cay.

 

"Thì ra… lúc ấy cậu đau như thế."

 

"Hả? Cái gì đau?" – Giang Niệm ngơ ngác hỏi.

 

Tôi sững lại, nhìn đồng hồ – không sai, năm 2060.

 

Đã năm năm trôi qua kể từ tai nạn giao thông.

 

Những gì xảy ra trong thế giới đó… không phải mơ.

 

Còn Giang Niệm – đã quên hết.

 

"Tốt quá rồi!" – Tôi nhào tới ôm cô ấy thật chặt.

 

Những ký ức đau lòng như thế, quên được là tốt nhất.

 

Giang Niệm bị tôi ôm đến phát hoảng, vội sờ trán tôi:
"Không sốt nhỉ? Bộ cậu bị va vào đầu à? Mà tớ cũng mơ một giấc rất kỳ lạ… mơ mình thích một tên ngu, còn n h ả y l ầ u chec, cậu thì khóc suốt rồi t r ả t h ù thay tớ, mệt muốn chết…"

 

"Không mệt đâu."

 

"Hả?"

 

"Không có gì. Nhìn kìa, máy bay kìa!"

 

Tôi đánh lạc hướng, Giang Niệm bị lừa, phát hiện ra thì lao vào đánh tôi.

 

Tôi vừa cười vừa né, nhìn dáng vẻ rực rỡ đầy sức sống của cô ấy – thế nào cũng không đủ.

 

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đầu ngày rọi xuống, mầm non cây bạch dương len vào phòng, phủ đầy một màu xanh tươi mát…

 

Cuộc sống của chúng tôi…

 

Chỉ mới bắt đầu.

 

HẾT

Chương trước
Loading...