"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Nguyện Để Em Ngược Cả Đời
Chương 3
7
"Yeahhh!" Chu Chu vỗ tay reo hò:
"Con sắp có em gái rồi!"
"..."
Lâm Nhiên — con nhỏ ch ết tiệt kia!!!
Tôi quay người về phòng, lạnh giọng bảo:
"Anh đi dỗ Chu Chu ngủ đi."
Sau lưng tôi, tiếng Chu Chu vang lên trong trẻo:
"Ba ơi, mẹ có phải ngại rồi không? Mặt mẹ đỏ như… táo luôn đó!"
"Ừ, mẹ ngại thật đấy."
Cố Hành Chi phối hợp trả lời.
…
Ngại cái đầu anh!
Tôi không có ngại!
Tôi vào phòng, đóng cửa, không còn nghe thấy tiếng hai ba con nữa.
Tôi sờ mặt…
Ừ thì hơi nóng…
Nhưng mà chỉ là hôn một cái thôi mà? Không phải chưa từng hôn nhau. Con cũng có rồi, ngại cái gì?
Tôi không ngại!
Tắm rửa xong, vừa nằm xuống thì thư ký gọi tới.
"Tống tổng, bên Chủ tịch Trần báo hủy lịch. Ông ấy không đi buổi đấu giá nữa."
"Không sao, tôi vẫn đi."
Dù không gặp được ông Trần, tôi nhất định phải lấy được miếng ngọc Quan Âm đó.
"Nhưng mà…" Thư ký hơi ngập ngừng, "Chị chưa có thư mời."
"Cái gì? Một buổi đấu giá cỏn con mà dám không mời tôi?"
Ai tổ chức buổi này vậy, ngông cuồng thế?
"Chị có biết Cố tổng có thư mời không?"
"Tôi có thấy tên anh ấy trong danh sách khách mời."
Tôi cắn môi:
"Vậy thì… lo tìm bằng được thư mời cho tôi. Không được thì gọi thẳng cho ban tổ chức. Tôi đích thân ra mặt, không tin họ dám từ chối."
Thư ký đáp "vâng", tôi dập máy.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy nhờ… nụ hôn buổi sáng của Chu Chu.
Thằng bé ôm mặt tôi, thơm bên trái, thơm bên phải:
"Mẹ ơi dậy đi~ Ba đang làm bữa sáng đó~"
Tôi ngồi dậy, ôm Chu Chu lên đùi:
"Ngủ ngon không con?"
Chu Chu gật đầu thật mạnh:
"Ngon ơi là ngon! Con còn gọi video với ông bà nội nữa cơ. Ông bà nói mai sẽ về thăm con đó!"
Gì?!
Mai tôi phải gặp ba mẹ của Cố Hành Chi á?
Thôi xong.
Họ thấy tôi dọn đến đây, không biết sẽ nghĩ gì…
Tự dưng bị đẩy ra sân khấu chính, tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết!
"Nhưng ông bà còn phải cách ly, con chưa gặp được liền đâu."
Chu Chu hơi xị mặt.
Con chưa từng gặp ông bà nội, vậy mà lại mong chờ đến thế… chắc là máu mủ ruột thịt thật rồi.
Tôi ôm má con trai, hỏi:
"Chu Chu, trước giờ mẹ chưa từng kể chuyện ba và ông bà nội. Con có trách mẹ không?"
"Đương nhiên là không rồi!" Chu Chu cười híp mắt:
"Mẹ ngoan nhất, sao con giận mẹ được!"
Tôi dí mũi vào mũi thằng bé:
"Chu Chu cũng ngoan nhất, mẹ yêu con nhất nhất nhất trên đời luôn!"
"Chu Chu cũng yêu mẹ nhất nhất nhất!" Thằng bé ôm cổ tôi:
"Còn yêu bố, yêu ông bà ngoại, yêu ông bà nội, yêu cả dì Nhiên nữa—"
"Đừng nhắc đến dì con!"
Chỉ cần nhắc đến Lâm Nhiên là tôi lại muốn sôi máu.
Hôm nay phải xử cậu ta một trận ra trò mới được!
Lúc ngồi ăn sáng, thư ký gọi lại:
"Thư mời chưa xin được… Hơn nữa, buổi đấu giá là do gia đình Lý Thi Thi tổ chức, Tống tổng…"
Tôi hiểu rồi.
Vì tôi từng cạnh tranh danh hiệu "tiểu thư số 1 thủ đô" với Lý Thi Thi.
Cuối cùng tôi thắng, cô ta ghim tôi đến tận răng, nên giờ không cho ba mời tôi.
Nhưng không được. Tôi nhất định phải vào được đó.
Không thể để Cố Hành Chi lấy được ngọc Quan Âm rồi dùng nó để hợp tác với Chủ tịch Trần, còn tôi ngồi nhìn như con ngốc!
Tính cách tôi không cho phép!
"Biết rồi, tiếp tục nghĩ cách cho tôi."
Tôi cũng sẽ tự nghĩ cách.
8
Tôi đến tìm Lâm Nhiên. Ban đầu định dằn mặt cô ta, ai ngờ lại thấy… thư mời buổi đấu giá ngay trên bàn làm việc!
Tôi cầm lên xem.
Trên đó ghi rõ tên — Lâm Nhiên.
“Nhà họ Lý mời tôi đấy.”
Lâm Nhiên chống cằm, giọng nhàn nhã.
“Cậu đến đây vì kẻ thù truyền kiếp? Quan tâm gia đình Lý Thi Thi, lạ lùng ghê ha.”
Tôi kẹp thư mời giữa hai ngón tay:
“Cho tôi cái này, tôi sẽ bỏ qua vụ cậu dạy hư Chu Chu.”
Lâm Nhiên thở dài, mặt tỉnh bơ:
“Biết ngay là không giấu được cậu. Nhưng tôi thật sự làm vì tốt cho cậu. Cố Hành Chi là ba ruột Chu Chu, người cũng không tệ, lại vừa lên top giàu nhất — tài sản còn vượt mặt cậu rồi đó. Còn giữ giá gì nữa, hòa hợp lại đi là vừa.”
Tôi đang định phản pháo, thì Lâm Nhiên đứng dậy, nói trước:
“Hơn nữa, Cố Hành Chi giờ hot như tôm tươi. Cậu định để người khác hốt luôn à? Đặc biệt là… Lý Thi Thi! Tin hành lang tôi nghe được: nhà họ Lý muốn gả Lý Thi Thi cho anh ta. Hai nhà mà kết hợp, cậu không những mất anh ta mà còn bị cô ta đè đầu cưỡi cổ luôn.”
……
Tôi thừa nhận, câu này đâm đúng chỗ đau.
Cố Hành Chi cưới ai cũng được, chứ không phải Lý Thi Thi!
Dù tôi không định nối lại với anh, tôi vẫn phải giữ thế chủ động!
“Tôi có Chu Chu. Chỉ cần tôi nói một câu, anh ta không dám làm trái.”
Nếu dám, tôi cấm tiệt không cho gặp con luôn!
Lâm Nhiên là bạn thân nhất của tôi, cô ấy hiểu tôi quá rõ.
Cô ấy lắc đầu cười:
“Nhìn cậu kìa. Làm mẹ rồi mà chẳng khác gì hồi trước, vẫn bướng, vẫn cuồng thị phi như vậy.”
Tôi liếc:
“Còn chưa xử cậu, cậu dám lên mặt trước? Cái thư mời này tôi lấy nhé.”
Tôi nhét thư mời vào túi, quay người đi.
Lâm Nhiên gọi với theo:
“Ninh Ninh! Nhớ lời tôi nói đấy nhé! Cố Hành Chi là người tốt. Ngoài anh ấy ra, chẳng ai chịu nổi cậu đâu!”
Tôi đóng sầm cửa.
Tôi không cần ai chịu nổi tôi hết. Tính tôi thế nào tôi biết.
Tôi không muốn thay đổi, cũng không định thay đổi.
Trừ khi Chu Chu nói…
…
Nhưng mà còn phải xem tâm trạng tôi đã.
Hôm diễn ra buổi đấu giá, tôi dùng thư mời mang tên Lâm Nhiên nên vào cửa trơn tru.
Trước khi bắt đầu, ai cũng đang xã giao.
Lý Thi Thi thì khỏi nói, bị bao người vây quanh.
Rồi có người chỉ tay về phía tôi.
Lý Thi Thi mặt biến sắc, bước thẳng lại, khó chịu hỏi:
“Tống Ninh? Cô vào đây bằng cách nào?”
“Tôi có thư mời mà?”
Tôi trả lời như thể đương nhiên.
Cô ta cau chặt mày:
“Tôi không mời cô. Mời cô đi ra ngoài.”
Biết ngay sẽ thế mà.
Tôi đã có chuẩn bị rồi.
Tôi ghé sát tai cô ta, thì thầm:
“Tôi có một ít ảnh mua từ paparazzi… chuyện cô với anh hoạ sĩ người Mỹ kia…”
“Câm miệng!”
Lý Thi Thi nghiến răng, giận run.
“Tấm ảnh đâu?”
“Buổi đấu giá xong tôi gửi.”
Tôi vỗ vai cô ta như bạn thân:
“Cô vẫn vậy nhỉ, vẫn thích nghệ sĩ nước ngoài ghê cơ.”
Lý Thi Thi hất tay tôi ra, trừng mắt, tức tối bỏ đi.
Cuộc đấu đá giữa tôi và cô ta… tôi lại thắng!
Đang đắc ý thì… vừa quay người liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cố Hành Chi.
…
Nhìn gì mà nhìn?
Giả vờ không quen luôn đi.
Tôi đảo mắt một vòng, rồi quay đi chỗ khác.
Sau lưng là tiếng ba Lý Thi Thi niềm nở chào Cố Hành Chi, còn giới thiệu con gái cho anh ta.
Chậc.
Không sai.
Họ thật sự định kết thân thông gia.
9
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, tôi đã sẵn sàng ra trận, mục tiêu: miếng ngọc Quan Âm – nhất định phải giành được.
Chợt trong tầm mắt, một bóng áo đen lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi phản xạ quay đầu — lại là Cố Hành Chi.
Tôi ném ánh nhìn đầy cảnh cáo về phía anh ta và đúng như tôi nghĩ, anh ta hiểu rất rõ, nhưng vẫn tỏ ra rất thản nhiên như thể cố tình trêu ngươi.
Tôi nghiến răng hỏi khẽ:
"Chỗ ngồi bao nhiêu mà không chọn, nhất định phải ngồi cạnh tôi là sao?"
"Ngồi bên em thì sao?" Anh ta nhếch miệng hỏi ngược.
Tôi đảo mắt nhìn quanh — Lý Thi Thi đang ngồi cách đó không xa, mắt gần như tóe lửa nhìn tôi. Tốt lắm, tất cả là do tên bên cạnh này gây họa.
Tôi hờ hững nhếch môi, khẽ nói:
"Anh nhìn đi, vị hôn thê của anh đang giận kìa."
Sắc mặt Cố Hành Chi tối lại ngay lập tức.
"Hôn thê cái gì?"
"Chứ không phải anh và Lý Thi Thi sắp liên hôn à?" Tôi nhướng mày đầy ẩn ý.
"Hay là tôi nói sai rồi?"
"Lo chuyện của em đi." Giọng anh ta lạnh như băng, trở về phong cách vô cảm quen thuộc.
Ờ, tôi nói sai chỗ nào?
Đúng là cái tên khó ở, chạm nhẹ cũng nổi giận.
Tôi bĩu môi, ngồi thẳng người, giả bộ hỏi vu vơ:
"Cố Hành Chi, anh nhắm vào món nào vậy?"
Anh ta nghiêng đầu, chẳng trả lời mà hỏi lại:
"Còn em?"
"Tôi hỏi trước mà, anh trả lời trước đi."
Bất ngờ anh ta cười khẽ:
"Ngọc Quan Âm?"
Tôi suýt bật dậy khỏi ghế.
Cố tình châm ngòi chiến à?
Cố Hành Chi tiếp lời với vẻ đầy ẩn ý:
"Đừng căng. Em trả lời tôi một câu, có khi tôi sẽ nhường em miếng ngọc đó."
Tôi cảnh giác nhìn anh ta:
"Gì cơ?"
"Em vừa thì thầm gì với tiểu thư Lý thế?"
…
Tưởng hỏi cái gì, hóa ra là hóng chuyện.
"Tầm phào. Chuyện của tụi con gái, anh quan tâm làm gì?"
Đột nhiên, anh ta nghiêng người, ghé sát tai tôi, giọng trầm thấp:
"Tống Ninh, em lúc giở trò xấu lại là lúc hấp dẫn nhất."
…
Cái quái gì vậy?
Trái tim tôi bỗng đập lệch một nhịp, má nóng ran lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta, rồi phát hiện ánh mắt anh quét về một phía.
Tôi quay theo bản năng — Lý Thi Thi đang nhìn chúng tôi như muốn phóng hỏa bằng mắt.
Tên Cố Hành Chi này, là cố ý!!!
Tên đàn ông khốn thật!
Tôi hừ một tiếng:
"Không ngờ mấy năm không gặp, anh cũng biết chơi bẩn ghê đấy."
Anh ta cười nhẹ:
"Tôi còn lâu mới bì được với em. So với em, tôi vẫn còn kém xa."
Tôi nheo mắt, giọng đanh lại:
"Anh không bao giờ đấu lại tôi đâu. Miếng ngọc đó tôi nhất định lấy được, anh đừng có mà giành với tôi!"
Cố Hành Chi nhướng mày:
"Vậy tôi được lợi gì?"
"Không có gì hết." Tôi nhếch môi.
"Nhưng nếu anh dám giành, hậu quả thì có nhiều đấy, chẳng hạn như…"
Tôi liếc nhanh về phía Lý Thi Thi, rồi cúi sát, khoác tay qua cổ anh ta.
"Chẳng hạn như... liên hôn hai nhà của các người, tôi có thể bùm một phát."
Cố Hành Chi không những không giận, lại còn cong môi cười, ánh mắt đen thẫm ẩn ý sâu xa như đang thưởng thức tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến mức rối cả tim mạch, vội thu tay về ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc này, giọng người điều hành vang lên.
Tôi liếc nhìn Cố Hành Chi.
Anh vẫn ngồi thảnh thơi như ông hoàng, ánh mắt bình thản hướng về phía sân khấu.
Thế này là sao?! Có định giành không?!