Nguyện Để Em Ngược Cả Đời

Chương 2



4

Sau khi hủy hôn năm đó, Cố Hành Chi chuyển cả gia đình sang Hồng Kông.


Quan hệ xã hội của anh ta giờ chắc chắn không bằng tôi.

 

Càng nghĩ tôi càng hăng, về công ty liền mở họp, thành lập riêng một nhóm chuyên theo dõi mọi động thái của Cố Hành Chi.

 

Chiều, anh ta gọi điện tới:


“Muốn cùng đi đón Chu Chu không?”

 

“Tôi không đi. Có người theo dõi chụp lén, tôi không muốn Chu Chu bị lộ mặt.”

 

Dù hôm qua Chu Chu gây náo loạn thật, nhưng giới truyền thông có quy tắc ngầm — mấy tin kiểu đó đều được làm mờ mặt trẻ con.

 

Cố Hành Chi im lặng một lúc rồi nói:


“Tôi cứ tưởng em chỉ là không muốn tôi biết đến sự tồn tại của Chu Chu thôi.”

 

Tôi bên này trợn trắng mắt:


“Tôi không nhỏ nhen như anh nghĩ đâu. Tôi chỉ lo cho sự an toàn của con trai thôi.”

 

“Tin hôm qua tôi đã mua đứt và xóa hết rồi. Em yên tâm.”

 

Ừm, còn có tí lương tâm.

 

“Tôi bảo tài xế đón Chu Chu rồi đưa đến chỗ em…”

 

Khoan đã. Chuyện này phải tự tôi làm.

 

“Anh đang ở công ty đúng không? Tí nữa tôi đưa Chu Chu đến chỗ anh.”

 

Chắc vì thái độ tôi xoay hơi nhanh, anh ta hơi khựng lại rồi mới nói “được”.

 

Tôi cúp máy.

 

Sau khi đón Chu Chu, tôi đưa thẳng thằng bé đến công ty của anh ta.

 

Tên này mấy năm nay cũng có bản lĩnh ghê — cái trụ sở công ty to oành oạch.

 

Anh ta chắc đã sắp xếp trước nên tôi và Chu Chu đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất — văn phòng tổng giám đốc.

 

Trong lúc anh ta chơi với Chu Chu, tôi cứ dán mắt nhìn bàn làm việc của anh — tiếc là chẳng phát hiện được gì.

 

Một lát sau, thư ký bước vào:


“Lịch hẹn với tổng giám đốc Long Thụy đã chốt ạ.”

 

Long Thụy?

 

Thì ra Cố Hành Chi về lần này là để hợp tác với Long Thụy?

 

Tập đoàn đó có chip riêng, trong giới có cả đống người đang tranh nhau làm ăn với họ.


Không chỉ Cố Hành Chi… mà còn có tôi.

 

Tốt lắm.


Trận chiến giữa tôi và anh ta… chính thức bắt đầu.

 

“Chu Chu, con chơi với ba nha, mẹ có việc bận, mẹ đi trước.”

 

“Nhưng mẹ ơi, con muốn ba mẹ cùng chơi với con cơ…”


Chu Chu đôi mắt ngập nước nhìn tôi — diễn sâu ghê.

 

Thằng nhóc này biết cách khiến tôi mềm lòng.

 

Nhưng hôm nay không được.


Cố Hành Chi sắp gặp Chủ tịch Long Thụy, tôi không nhanh tay thì mất cơ hội.

 

Tôi xoa đầu thằng bé:


“Con ngoan, chơi với ba nhé. Xong việc mẹ dẫn con đi ngắm sao ở biệt thự trên núi.”

 

Chu Chu ngoan ngoãn gật đầu:


“Dạ.”

 

“Con trai ngoan lắm.”


Tôi thơm má thằng bé rồi chuẩn bị rời đi.

 

Cố Hành Chi bỗng gọi:


“Tống Ninh.”

 

Tôi khẽ khựng lại, hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản:


“Gì vậy?”

 

“Anh có chuyện muốn nói.”

 

“Tôi bận lắm…”

 

“Liên quan đến Chu Chu.”

 

Hừ, tên này cố tình cản đường tôi đúng không?


Đồ đàn ông âm hiểm!

 

“Anh nói nhanh lên.”

 

Cố Hành Chi dịu dàng nhìn Chu Chu:


“Con chơi một mình nhé, ba mẹ bàn chuyện. Lát nữa ba đưa con đi chơi.”

 

Chu Chu mắt sáng rỡ, lập tức đồng ý.

 

Tôi và anh ta ngồi xuống ghế sofa. Tôi liếc nhìn đồng hồ:


“Nói đi.”

 

Anh không vòng vo nữa:


“Tôi muốn mời em… dọn về sống chung với tôi.”

 

“Anh nói cái gì?!”


Tôi suýt hét to.

 

Chu Chu ngẩng đầu. Tôi vội cười gượng:


“Không sao đâu con, con cứ chơi đi.”

 

Tôi nghiến răng, thấp giọng:


“Anh bị điên hả? Tôi dọn về ở với anh để làm gì?”

 

Gương mặt anh vẫn nghiêm túc như thường:         


“Chu Chu mới bốn tuổi, thằng bé cần một gia đình trọn vẹn. Điều đó rất quan trọng với sự phát triển tâm lý và cảm xúc của nó.”

 

5

“Ý anh là… muốn kết hôn giả với tôi?” Tôi nửa chắc nửa nghi hỏi.

 

Cố Hành Chi gật đầu: “Gần như vậy.”                    

 

Tôi dĩ nhiên phản đối rồi.


Bạn trai cũ chính là kẻ thù truyền kiếp, tôi điên mới đồng ý cưới anh ta, dù chỉ là cưới giả.

 

Nhưng mà…

 

Tôi đổi giọng cái “xoẹt”:


“Được thôi. Anh cũng nói là vì Chu Chu mà. Tôi từ chối sao được?”

 

Cố Hành Chi có vẻ không ngờ tôi đồng ý dễ dàng như vậy, sững lại một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu:


“Cảm ơn em.”

 

“Không cần cảm ơn. Chu Chu cũng là con tôi. Tôi yêu con không kém gì anh. Chỉ cần là vì con, tôi cái gì cũng đồng ý. Anh cứ tự sắp xếp đi.”

 

Tôi đứng dậy, vén tóc một cái đầy phong thái:


“Đi đây. Chu Chu, mẹ về trước nhé, nói tạm biệt mẹ nào~”

 

“Tạm biệt mẹ ~” Chu Chu vẫy tay.

 

“Chụt chụt!” Tôi hôn gió một cái rồi bước đi, rực rỡ như minh tinh lên thảm đỏ.

 

Vừa về đến công ty, tôi gọi ngay cho ba, kể chuyện Cố Hành Chi.

 

Ông dĩ nhiên là vui lắm.


Trước kia ông với mẹ còn mong tôi kết hôn với Cố Hành Chi để liên minh hai nhà.

 

“Được đấy! Chuyện tốt mà, không cần lo. Nhớ Chu Chu thì ba mẹ sẽ qua thăm nó.”

 

“Vậy tốt rồi. Con đã bảo Cố Hành Chi sắp xếp rồi.”

 

Nói xong chuyện hôn nhân, tôi vào vấn đề chính:


“Ba, có cách nào tiếp cận Long Thụy không?”

 

“Con lại định nhắm vào Long Thụy à? Ba không muốn hợp tác với họ.”

 

Ba  tôi hừ lạnh.

 

Long Thụy tự phát triển được chip riêng, từ đó kiêu ngạo ra mặt. Ba  tôi kiểu “tiền cũ” chính hiệu, từng bị từ chối hợp tác nên mất mặt, từ đó ghét luôn cái tên Long Thụy.

 

Thôi, tự mình làm vậy.

 

Về đến công ty, tôi gọi thư ký:


“Điều tra giúp tôi lịch trình công khai gần nhất của Chủ tịch Long Thụy.”

 

Không lâu sau, thư ký quay lại:


“Chủ tịch Trần tuần sau thứ Tư sẽ tham gia một buổi đấu giá. Đây là danh mục vật phẩm.”

 

Tôi nhận lấy, lật lật xem.


“Chủ tịch Trần có sở thích gì không?”

 

“Ông ấy cực kỳ mê ngọc, là một ‘cuồng ngọc’ chính hiệu.”

 

Tôi dừng lại ở mục “Ngọc Quan Âm”.

 

Tốt. Chính là nó.

 
 

Tối hơn 9 giờ, Cố Hành Chi gọi điện.


Anh nói anh và Chu Chu đang dưới nhà tôi, hỏi bao giờ tôi xuống được.

 

Tôi thu dọn sơ qua rồi xuống.

 

Ba người ngồi băng ghế sau, Chu Chu nắm chặt tay tôi và Cố Hành Chi, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ như ánh trăng trung thu.

 

Trái tim tôi mềm nhũn.


Tôi lén nhìn sang phía Cố Hành Chi.


Hình như… anh nói đúng.

 

Năm năm Chu Chu thiếu vắng ba… tôi mãi mãi không thể bù đắp được.

 

Chẳng lẽ… tôi thật sự quá bướng bỉnh?

 

Tôi bóp nhẹ tay Chu Chu:


“Hôm nay con đi chơi đâu vậy?”

 

“Ba  đưa con đi công viên trẻ em đó mẹ! Vui lắm! Có nhiều bạn nhỏ chơi với con nữa!”

 

Khuôn mặt đáng yêu nhỏ xíu của Chu Chu sáng rỡ như đèn LED.

 

Tôi liếc sang Cố Hành Chi.

 

Anh ta như đọc được suy nghĩ của tôi, liền lên tiếng:


“Yên tâm, không có truyền thông nào vào được đâu. Tôi làm rất kín, sẽ không để Chu Chu bị lộ.”

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

“Thực ra em nên cho Chu Chu tiếp xúc với bạn bè nhiều hơn. Hôm nay nó chơi vui lắm. Còn hẹn thứ tuần sau gặp lại nữa. Nó rất thích chỗ đông vui.”

 

Chưa để tôi đáp, anh ta nói tiếp:


“Em làm vậy là vì muốn bảo vệ Chu Chu, tôi biết. Nhưng giờ em không phải một mình nữa. Tôi ở đây. Tôi sẽ cùng em bảo vệ con.”

 

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

 

Anh chắc lại nghĩ tôi quá kiểm soát. Nhưng tôi cũng đâu muốn thế…

 

Hồi nhỏ tôi suýt bị bắt cóc, ám ảnh đến tận bây giờ.


Tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra với con mình.


Dù có bị nói là kiểm soát bệnh hoạn, tôi cũng chịu.

 

Nếu anh muốn trách thì cứ trách đi.

 

6

Tới nhà của Cố Hành Chi, tôi mới ngạc nhiên — mới mấy tiếng mà anh đã chuẩn bị đâu ra đấy, từ đồ dùng cá nhân đến mỹ phẩm của tôi đều có đủ.

 

Tôi cầm hộp kem dưỡng lên, bĩu môi:


“Tôi không dùng loại này.”

 

Cố Hành Chi bước lại gần:


“Biết em dùng đồ đặt riêng. Đã gọi người làm rồi, tạm thời dùng đỡ.”

 

Tôi nhìn anh như thấy người ngoài hành tinh:


“Anh mà cũng tốt như vậy? Trước còn mắng tôi là công chúa bệnh, chăm chút thái quá.”

 

Anh từng nói tôi là kiểu “hoàn mỹ hóa cực đoan”. Bực ch ết tôi!

 

Nhưng lần này anh không phản bác, cũng không giải thích.


Chỉ lặng nhìn tôi một lúc rồi chậm rãi nói:


“Những năm qua, một mình em nuôi Chu Chu… vất vả rồi.”

 

Tôi trố mắt.


Cái gì đây? Anh ta biết nói lời tử tế?

 

“Cố Hành Chi, anh bị hoán hồn rồi hả?”

 

Anh ta khẽ cười:


“Cũng gần 5 năm rồi, tôi nên trưởng thành rồi chứ.”

 

Tôi hơi ngẩng đầu:


“Ừ, ai rồi cũng phải lớn. Trưởng thành rồi mới dễ nói chuyện.”

 

Anh ta cong môi, nửa cười nửa không:


“Thật không?”

 

Tôi nhíu mày:


“Gì cơ? Ý anh là tôi chưa trưởng thành hả?”

 

Cố Hành Chi không đáp, chỉ lắc đầu cười, rồi quay đi tìm Chu Chu.

 

Tôi đuổi theo:


“Cố Hành Chi, anh…”

 

“Mẹ ơi~” Chu Chu gọi vọng lại, giọng ngọt lịm: “Bây giờ mẹ nên gọi ba là chồng nha~”

 

“Mẹ không gọi!”


Anh ta vừa nói tôi không chín chắn, giờ lại muốn tôi gọi anh ta là chồng? Nằm mơ đi!

 

Chu Chu níu tay tôi, làm mặt đáng yêu:


“Nhưng mẹ ngoan nha, bây giờ ba là chồng mẹ rồi mà!”

 

Trời ơi…


Con tôi sao mà đáng yêu thế này?!

 

Tôi mềm lòng rồi.

 

“Được rồi, vì con, mẹ sẽ gọi.”

 

Chu Chu cười rạng rỡ, quay sang Cố Hành Chi:


“Ba  ơi, mẹ ngoan như vậy, ba nên thưởng cho mẹ một cái hôn nha!”

 

“Không cần đâu.”


Tôi gạt phăng,


“Mẹ là vì con, không liên quan gì tới ba cả. Nếu thưởng thì là con hôn mẹ, hiểu chưa?”

 

Chu Chu nghiêm túc lắc đầu:

 


“Mẹ sai rồi. Ba là chồng mẹ mà, mẹ nên ngoan ngoãn để ba hôn nha.”

 

Nói rồi, nó kéo tay tôi về phía Cố Hành Chi.

 

Cái thằng nhóc này…

 

“Chu Chu, ai dạy con mấy chuyện này vậy?”

 

Một đứa bé mới mấy tuổi, sao biết trò này?

 

Không ai khác — chắc chắn là cái tên Cố Hành Chi bụng đen kia dạy!


Ánh mắt tôi sắc như tia X-ray soi thẳng vào mặt anh ta.

 

Anh ta bật cười:


“Không phải tôi.”

 

Chu Chu cũng bênh:


“Không phải ba dạy con đâu mẹ.”

 

 

Tôi thở dài:


“Thôi được rồi, mẹ không chấp.”

 

Tôi xoa đầu con trai:


“Chu Chu, muộn rồi, đi ngủ thôi.”

 

Chu Chu chớp mắt:


“Nhưng ba chưa hôn mẹ mà.”

 

……

 

Vẫn chưa chịu thôi hả trời?!

 

Tôi nghiêng đầu, chỉ vào má:


“Được rồi, hôn ở đây này.”

 

Chu Chu vội nói:                   


“Mẹ sai rồi! Dì Lâm nói phải hôn môi mới đúng!”

 

“Dì… LÂM NHIÊN?!”


Con nhỏ ch ết tiệt kia!


Cậu ta còn dám nói không cố ý nói cho Chu Chu biết chuyện Cố Hành Chi là ba nó?!

 

“Con à, dì Lâm nói vì muốn tốt cho mẹ.”

 

“Giờ mẹ rất tốt rồi. Con đi ngủ ngay cho mẹ!”

 

“Dạ.”


Chu Chu cụp mắt, mặt tiu nghỉu, lủi vào phòng.

 

Nhìn bóng lưng bé nhỏ, lòng tôi mềm như bún.

 

“Thôi được rồi…”

 

Tôi gọi với theo.


Khi con quay lại, tôi bước đến trước mặt Cố Hành Chi, nhắm mắt lại:


“Làm đi.”

 

Một lúc sau, môi anh khẽ chạm vào tôi.

 

 

Hả?

 

Sao lại có cảm giác như bị điện giật nhẹ vậy trời?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...