Cô Dâu Không Phải Em

Chương 3



7

 

Bành Tử Yến dẫn tôi tới gặp ông nội anh ấy.

Chúng tôi bước vào một dinh thự nguy nga như cung điện.


Ở đó, tôi gặp người mà từ nhỏ đã quen mặt qua TV — ông trùm tài phiệt Bành Thiên Sơn.


Nếu nói Cố Thịnh Thiên là người trắng tay gây dựng nên đế nghiệp, thì Bành Tử Yến sinh ra đã ở trên đỉnh kim tự tháp.


Anh là cháu đích tôn duy nhất của Bành Thiên Sơn.


Ông cụ là một người hiền hậu dễ gần.
Nhìn Bành Tử Yến bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương.


Trong bữa ăn, ông bảo tôi ăn nhiều hơn, đùa rằng tôi quá gầy, vòn trách yêu Bành Tử Yến không biết chăm sóc bạn gái.


Tôi biết đó chỉ là đùa, bởi Bành Tử Yến thương tôi đến tận xương tủy.


Chỉ cần tôi cau mày, ho nhẹ, anh ấy cũng lo lắng không yên.
Miễn không bận việc, anh đều tự tay nấu ăn cho tôi.


Ông nội Bành còn kể nhiều chuyện "xấu hổ" thời thơ ấu của Bành Tử Yến.


Nào là thuở nhỏ mê vẽ tranh, bỏ ăn bỏ ngủ, bao năm chỉ vẽ đi vẽ lại một người.


Rồi lúc thi xong cấp hai, bố anh ấy ép đi du học Mỹ,
anh ấy tuyệt thực ba ngày liền, bị dọa đốt tranh mới chịu lên máy bay.


Mỗi lần về nước, việc đầu tiên là đòi lái xe vòng quanh số 87 đường Thượng Vũ — nơi tôi từng sống từ nhỏ.


Bành Tử Yến xấu hổ cầu xin ông đừng nói nữa,
ông nội mới chịu đổi đề tài.


Lên tầng cao nhất của dinh thự, bước vào phòng tranh rộng 500m², tôi sững sờ.


Hàng ngàn bức tranh vẽ tôi, từ khi tôi sáu tuổi đến mười bốn tuổi, từng nét từng đường đều là tôi.


Tôi chưa từng nghĩ, có người có thể yêu tôi đến si mê như vậy.

Bành Tử Yến cầu hôn tôi lần nữa.

Lần này, tôi gật đầu.

Vì cảm động.
Cũng vì bố tôi rất quý mến anh ấy.


Anh ấy nói sẽ cho tôi một lễ cưới thế kỷ, để cả thế giới biết tôi là cô dâu hạnh phúc nhất.


Tôi ngỏ ý muốn làm lễ đơn giản.
Nhưng anh nói, là cháu đích tôn nhà họ Bành, anh không thể tổ chức đám cưới một cách lặng lẽ.


Anh đã thông báo với truyền thông, huy động toàn bộ nhà họ Bành chuẩn bị cho hôn lễ long trọng.

...

Ba ngày trước hôn lễ, Cố Thịnh Thiên hẹn gặp tôi.

Anh gầy đi hẳn, tôi suýt không nhận ra.

Anh nói với tôi rất nhiều điều chưa từng nói.

Anh nói không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một phần trong cuộc đời anh.

Anh nói anh không thể thiếu tôi.

Anh nói từ lâu đã muốn đón bố tôi ra ngoài,
nhưng sợ rằng sau đó tôi sẽ rời xa anh.

Anh nói, anh từng lên kế hoạch sau khi thâu tóm Tô thị sẽ cầu hôn tôi.


Anh kể anh đã mua viên kim cương hồng 15 carat mà tôi thích trong buổi đấu giá, giấu kỹ nó trong ngăn tủ.


Anh nói, anh chưa từng nghĩ giữa chúng tôi sẽ xen vào một người tên Bành Tử Yến.


Anh cứ ngỡ mình có thể nắm tay tôi mãi mãi.


Anh cầu xin tôi:
"Tiểu Tịch, đừng gả cho anh ta... có được không?”


Tôi chưa bao giờ thấy Cố Thịnh Thiên hạ mình đến vậy.


Cố Thịnh Thiên, sao anh không nói sớm hơn?
Nếu tôi biết sớm, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lời Bành Tử Yến.


Nhưng... mọi thứ đã quá muộn.


Tôi chỉ trả lời:
"Đã muộn rồi."


Anh không nói thêm lời nào.
Không khí trầm mặc như nước chec.


Bỗng anh ho dữ dội.
Dùng tay che miệng ho mãi không dứt.


Nhìn ngón tay anh vàng khè vì thuốc lá, lòng tôi lại nhói đau.


Tôi khẽ nói:
"Ít hút thuốc thôi, đừng để lại nhập viện."


Anh gượng cười yếu ớt, đáp:
"Ừ."


Trước khi đi, tôi nói với anh:
"Thịnh Thiên, có lẽ đối với anh, tôi chỉ là một thói quen. Với điều kiện của anh, muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được.”


Anh cười khổ:
"Sẽ không tìm ai nữa.”


8

 

Tiệc cưới kéo dài ba ngày, các nhân vật quyền thế từ mọi giới đều tới dự, chỉ trừ Cố Thịnh Thiên.
Nghe nói anh lại nhập viện, lần này là do uống rượu quá độ.


Tôi không nhớ mình đã phải gồng gánh nụ cười suốt ba ngày ấy thế nào.


Có lẽ ngay từ đầu, tôi và Bành Tử Yến đã là một sai lầm.
Tôi bắt đầu hối hận.


Ngày thứ hai sau lễ cưới, Bành Tử Yến dẫn tôi bắt đầu chuyến du lịch trăng mật kéo dài một tháng.


Tôi thẫn thờ cùng anh đi khắp các thắng cảnh, thường xuyên vô thức lấy điện thoại ra xem tin tức tài chính, chỉ để hy vọng thấy được tin tức liên quan đến Cố Thịnh Thiên.


Sau kỳ trăng mật trở về, Bành Tử Yến càng yêu chiều tôi hơn, yêu chiều đến mức chỉ muốn nhét tôi vào lòng bàn tay mà giữ lấy.


Anh ấy mua vô số quà tặng, chất đống sách nấu ăn, nói muốn làm "đầu bếp riêng" cho tôi.


Anh ấy hận không thể ở bên tôi suốt cả ngày, dính lấy tôi như hình với bóng, chỉ cần không thấy tôi trong mười phút là lập tức sốt sắng đi tìm.


Tôi dần cảm thấy mình không chịu nổi tình yêu quá mãnh liệt ấy.


Hôm đó, tôi ngồi trên ghế sofa chán chường lướt TV, vô tình nhìn thấy Cố Thịnh Thiên trên một kênh tài chính.


Chương trình kết thúc đã lâu, tôi vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình.


Bành Tử Yến bưng đồ ăn từ bếp ra, gọi tôi mấy lần nhưng tôi vẫn đờ người.


"Tiểu Tịch, em không sao chứ?"
Anh hỏi.


Tôi hoàn hồn, tiện miệng bịa đại:
"Đau đầu một chút thôi."


Bành Tử Yến vội vàng đặt đồ ăn xuống, chạy tới sờ trán tôi, thấy nhiệt độ bình thường mới thở phào, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy lo lắng.


Cả tối hôm đó, anh ấy không rời mắt khỏi tôi, như thể sợ tôi xảy ra chuyện.


Có lúc tôi thấy Bành Tử Yến thật ngốc.

Đêm đó, tôi mơ thấy Cố Thịnh Thiên, anh càng đi càng xa, tôi gọi tên anh trong nước mắt, cầu xin anh đừng rời đi.


Tôi giật mình tỉnh dậy.


Người bên cạnh ôm chặt lấy tôi, nước mắt anh ấy thấm ướt khuôn mặt tôi, toàn thân run rẩy.


Tôi không biết mình đã nói gì trong mơ.


Có lẽ vì con người không thể dối lòng, có lẽ vì ông trời trừng phạt tôi vì chưa thể quên được Cố Thịnh Thiên.


Sáng hôm sau, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao, mãi không hạ.


Bành Tử Yến hết sờ trán tôi lại gọi bác sĩ tới mấy lần, thậm chí còn gọi cả ông nội anh ấy tới.


Tôi nói chỉ là sốt nhẹ, không cần quá lo.


Anh đỏ hoe khóe mắt, nghẹn ngào:
"Trán nóng như vậy, sốt cao không dứt, sao có thể không sao được..."


Nói tới đây, nước mắt anh ấy lại rơi.


Anh nắm tay tôi, không rời nửa bước, suốt ngày đêm chăm sóc tôi, mắt đỏ lên không biết bao nhiêu lần.


Mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy anh không ngừng lặp lại:

"Tiểu Tịch, trong lòng em yêu ai cũng không sao, chỉ cần em mau khỏe lại..."


"Tiểu Tịch, nếu em khỏi bệnh, nếu em muốn quay về bên anh ta, em cứ đi..."


"Ông trời, chỉ cần cho Tiểu Tịch khỏe lại, lấy mạng con cũng được..."


Thế gian này sao lại có người ngốc nghếch như vậy?
Tôi rơi nước mắt trong mơ.


Có lẽ, chính khoảnh khắc ấy, Bành Tử Yến đã bước vào tim tôi.


Khi tôi khỏi bệnh, anh chưa từng nhắc lại những lời mình đã nói trong lúc tôi mê man, chỉ âm thầm yêu tôi nhiều hơn, dùng tất cả sự dịu dàng và cố chấp của mình để chiều chuộng tôi.


Chúng tôi sống những ngày yên bình không quá một năm.


Rồi cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu nổ ra.

Trong trận tuyết lở ấy, không một bông tuyết nào miễn nhiễm.


Tập đoàn Cố thị cũng rơi vào khủng hoảng phá sản.

Tôi ngày ngày theo dõi tin tức, hy vọng cơn sóng gió sớm qua đi.


Một ngày nọ, Bành Tử Yến nói với tôi, anh muốn đóng cửa công ty riêng, về tập đoàn Bành thị giúp đỡ ông nội, vì ông đã già yếu.


Tôi biết ông nội sẽ rất vui, vì trước kia ông luôn mong Bành Tử Yến kế thừa sự nghiệp, nhưng anh chỉ thích tự do làm điều mình muốn.


Gia nhập Bành thị, Bành Tử Yến bận rộn hẳn.
Không còn bám riết lấy tôi như trước.


Anh đi sớm về muộn, nếu về trễ khi tôi đã ngủ, anh chỉ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi, không quấy rầy.
Sáng sớm, anh hôn nhẹ trán tôi rồi lặng lẽ rời đi.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã hai năm.


Bành Tử Yến đã trưởng thành, có thể một mình chèo chống cả thương trường.
Nhưng trước mặt tôi, anh vẫn là một đứa trẻ lớn.


Trong hai năm ấy, Bành thị ngấm ngầm giúp đỡ tập đoàn Cố thị vượt qua khủng hoảng.


Nhưng Bành Tử Yến chưa bao giờ nhắc với tôi.


Tôi chỉ biết được qua tin tức tài chính.


Nhờ có sự hậu thuẫn của Bành thị, tập đoàn Cố thị chẳng những vượt qua được cơn bão mà còn trở nên hùng mạnh hơn.



Đêm nay là tiệc từ thiện kỷ niệm thành lập tập đoàn Bành thị.


Dù biết tôi ghét ồn ào và lo sợ chạm mặt Cố Thịnh Thiên, nhưng với tư cách là vợ của người thừa kế tương lai, tôi không thể vắng mặt.


Tại bữa tiệc, tôi gặp lại Cố Thịnh Thiên sau ngần ấy năm.


Anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt chất chứa ngàn lời, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu:
"Tiểu Tịch, dạo này em khỏe chứ?"


Gặp lại nhau, rõ ràng từng thân thiết như người nhà,
vậy mà giờ đây lại nghẹn ngào không nói được thành lời.


Ánh mắt chạm nhau, chỉ còn nước mắt lấp lánh trong khóe mi.


Bành Tử Yến đứng từ xa dõi theo, không tiến lại quấy rầy.


Đến khi tôi tìm anh, anh đã biến mất.

Cả đêm hôm đó, Bành Tử Yến không quay về.


Điện thoại tắt máy.
Tin nhắn không trả lời.


Anh chưa từng như vậy.

Tôi đợi anh suốt một đêm.


Sáng hôm sau, tràn ngập các trang báo giải trí là những bức ảnh, anh và một nữ diễn viên ngủ chung giường.


Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện anh phản bội tôi.


Tôi tưởng rằng mình không yêu anh sâu sắc, sẽ không để tâm.
Nhưng tôi đã để tâm.


Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Tôi dọn ra khỏi nhà.


Tôi chuyển về số 87 đường Thượng Vũ — căn nhà từng bị bán đấu giá mà Bành Tử Yến đã chuộc lại cho tôi.

Bành Tử Yến tìm tới.

Anh cầu xin tôi tha thứ.
Anh nói hôm đó chỉ là say rượu, không nhớ chuyện gì đã xảy ra.


Tôi chỉ lạnh lùng nói:
"Bành Tử Yến, tôi muốn ly hôn."


Anh không ngừng lắc đầu, ánh mắt đau đớn tột cùng.
Toàn thân anh run rẩy, gần như đứng không vững.


Tôi nhắc lại:
"Tôi không cần gì cả. Tôi chỉ muốn ly hôn."


Bành Tử Yến chưa bao giờ làm trái ý tôi, lần này cũng vậy.

Không cãi vã, không tranh chấp tài sản, chúng tôi ly hôn.


Nhưng anh vẫn chuyển cho tôi một khoản tiền lớn.


Tôi bảo anh:
"Suốt đời này, tôi không muốn gặp lại anh."


Và anh đã nghe lời, thật sự biến mất khỏi cuộc sống tôi.


Lần tiếp theo nhìn thấy anh, là qua một buổi họp báo tài chính phát sóng trực tiếp.


Giữa bài diễn thuyết, người đàn ông từng chín chắn trưởng thành ấy bỗng bật khóc nức nở như một đứa trẻ.


Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đau đớn đến nghẹt thở,
ngồi trước màn hình cũng bật khóc không ngừng.


Ngoại truyện.

 

Cố Thịnh Thiên bắt đầu theo đuổi tôi.

Mỗi ngày đều gửi hoa tươi và quà tặng tới nhà tôi.

Nhưng lúc này tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào, trái tim tôi đã trao cho Bành Tử Yến.


Vì vậy tôi mới đau, mới ghen, mới tổn thương khi anh phản bội.


Còn Cố Thịnh Thiên, với tôi, chỉ còn là một người thân từng đồng hành năm năm dài đằng đẵng.

Tôi từ chối lời tỏ tình của Cố Thịnh Thiên.

Một ngày nọ, khi đứng bên cửa sổ, tôi tình cờ phát hiện chiếc Mercedes màu xanh đậm cứ vòng đi vòng lại trước nhà.


Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Ngày nào cũng vậy, từ chạng vạng tới tận khuya.

Chiều hôm đó, tôi đang nấu ăn trong bếp, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe chói tai và tiếng va chạm mạnh.


Tôi ngẩng đầu nhìn ra, trên phố, chiếc Mercedes màu xanh đậm đâm thẳng vào xe đối diện.


Tim tôi chấn động mạnh, chẳng kịp buông chiếc xẻng nấu ăn trong tay, tôi lao thẳng ra ngoài cửa.


Chỉ thấy Bành Tử Yến bước xuống từ chiếc Mercedes màu xanh đậm đó.


Tôi chạy tới trước mặt anh, lo lắng hỏi:
"Anh không sao chứ?"

Anh lắc đầu.


Lửa giận bùng lên trong lòng tôi:
"Bành Tử Yến, anh rảnh lắm hay sao mà cứ lòng vòng trước cửa nhà tôi?"


"Tiểu Tịch, anh nhớ em..."
Vừa nói, nước mắt anh đã trào ra.


Khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra mình sợ mất anh đến nhường nào:
"Đồ ngốc, vừa rồi anh làm tôi sợ chec đi được, anh có biết không?"


"Xin lỗi, Tiểu Tịch."
Anh ôm chầm lấy tôi, siết chặt như muốn hòa tôi vào người mình.


Có lẽ chúng tôi đã sớm không thể rời xa nhau, đã sớm khắc sâu đối phương vào sinh mệnh.

 

Tôi tha thứ cho anh.

Bành Tử Yến bất chấp sự níu kéo của ông nội, kiên quyết rời khỏi tập đoàn Bành thị.
Anh nói anh chỉ muốn mỗi ngày được ở bên tôi.

Chúng tôi có một cặp song sinh, ông nội đặt tên cho hai bé — một đứa là Tư Phàm, một đứa là Tư Nhạc.


Bành Tử Yến trở thành một ông bố siêu cấp, ngày ngày chăm con làm niềm vui…


Năm Tư Phàm và Tư Nhạc tám tuổi, ông nội đột ngột qua đời.


Ông để lại toàn bộ cổ phần tập đoàn Bành thị cho Bành Tử Yến, buộc anh một lần nữa phải bước vào guồng quay bận rộn.



Cố Thịnh Thiên thì mãi không kết hôn.
Tôi thường trêu anh:
"Anh định cả đời làm trai tân, thành ông già cô độc đấy à?”


Anh chỉ luôn đáp:
"Không tìm nữa."


Tôi chưa từng nghĩ tới, anh thật sự sẽ sống một đời cô đơn như vậy.

 

Chương trước
Loading...