"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Chồng Mất, Tiền Về
Chương 3
Ờ, đúng chuẩn kiểu "nô lệ vì em trai".
Tôi nhìn thấy cô gái trẻ đang khóc trước mặt hắn, rụt rè xin lỗi:
“Em… em mới tới làm hôm nay, em…”
“Tao bảo rồi! Quỳ xuống!”
Giám đốc điều hành — anh Quý — cũng nghe thấy tiếng liền vội vã bước đến.
Thấy tôi, anh lập tức tiến lại: “Chị Vi, chuyện này...”
Tôi cười nhẹ: “Gọi bảo vệ, đuổi hắn ra khỏi công ty.”
Ánh mắt anh Quý thoáng sửng sốt, nhưng lập tức hiện rõ vẻ mừng rỡ.
“Nhưng mà… hắn là…”
“Không sao. Tôi đến đây chính là để xử lý chuyện đó.”
Anh Quý là người tôi tin tưởng, tôi dặn gì anh cũng làm rất chắc tay.
Ngay sau đó, bảo vệ được gọi tới.
Triệu Dực tưởng họ đến để kéo cô gái kia đi, nên vẫn vênh mặt như gà trống thắng trận:
“Thấy chưa? Gây sự với tao thì đây là kết cục đấy!”
“Mày bị sa thải rồi.”
“Hả? Nó bị sa thải à? Đấy, chọc vào tao thì...”
Chưa kịp nói hết câu, bảo vệ đã lôi hắn đi.
Hắn gào lên: “Ê ê ê! Mấy người nhầm rồi! Bỏ tôi ra!”
Tới lúc thấy tôi đứng cách đó không xa, hắn trừng mắt gào lên:
“Lâm Vi! Có phải chị xúi họ đuổi tôi không?! Tôi nói cho chị biết, đợi anh tôi quay lại, tôi sẽ cho chị biết tay!”
Tôi liếc mắt khinh thường: “Anh cậu bị đâm mấy nhát rồi rơi xuống biển, xác còn chưa tìm thấy, sống sót thế nào được?
Hay cậu hỏi Lâm Thiến Thiến đi, cô ta bị bắt cóc mà vẫn quay về như không có gì ấy.”
Tôi chẳng buồn để ý thêm, quay người đi vào phòng họp cùng anh Quý.
Vừa vào phòng, anh ấy đã vội đóng cửa lại: “Chị Vi, chuyện của tổng giám đốc… là thật sao?”
Tôi gật đầu: “Tất cả người bên phía Triệu Sác đưa vào, tìm cách sa thải hết. Rồi chọn ngày mở họp cổ đông, từ nay anh toàn quyền điều hành.”
Mấy năm qua, Triệu Sác không chỉ nhét mỗi thằng em, mà còn lôi cả họ hàng xa gần vào công ty.
Chỉ để chứng tỏ bản thân thành công đến mức nào.
Kết quả là công ty gần như thành trại họ Triệu.
Còn những người từng cùng tôi gây dựng từ đầu lại bị chèn ép liên tục.
Tôi lắc đầu xua tan đống suy nghĩ chán ngán đó, dặn dò xong thì rời công ty về nhà.
6
Chuyện Triệu Sác không thể sinh con là thật.
Năm đó, hai chúng tôi cùng đi khám. Nhưng người cầm kết quả về lại là tôi.
Vì muốn giữ thể diện cho anh ta, tôi giấu kín mọi chuyện.
Với tôi, chuyện có con hay không chưa bao giờ là điều bắt buộc.
Triệu Sác cũng từng nhiều lần ôm tôi nói: "Anh không quan tâm chuyện có con, anh chỉ cần em."
Hừ. Không phải là không quan tâm có con.
Mà là… không muốn con do tôi sinh ra.
Buồn cười thật. Anh ta còn luôn tưởng rằng vấn đề nằm ở tôi. Đến khi biết Lâm Thiến Thiến có thai, liền bắt đầu bí mật chuyển hết tài sản đi.
7
Chỉ tiếc là, Triệu Sác quên mất.
Lâm Thiến Thiến và Triệu Dực cũng quên mất.
Trước khi cùng Triệu Sác gây dựng công ty, tôi vốn là luật sư.
Bản năng nghề nghiệp giúp tôi cực kỳ nhạy cảm với mấy trò luồn lách pháp luật kiểu này.
Tuy chuyên môn của tôi là dân sự, nhưng sau khi phát hiện ra chuyện mờ ám, tôi lập tức đi hỏi ý kiến mấy người bạn học cũ trong ngành.
Huống hồ, vụ kiện lần này, ngoài vài tay luật sư non nớt mới ra trường, chẳng ai chịu nhận vụ của Lâm Thiến Thiến và Triệu Dực.
Vì trước khi họ kịp nhận, tôi đã gửi bản sao giấy chứng nhận vô sinh của Triệu Sác vào group ngành luật rồi.
Một vụ kiện không thể thắng, chẳng luật sư nào muốn lãng phí thời gian cả.
Còn đống ảnh Lâm Thiến Thiến thân mật với các gã đàn ông khác — bao gồm cả Triệu Dực — là tôi thuê thám tử tư thu thập.
Dĩ nhiên, trước tòa tôi sẽ nói đó là "người lạ gửi cho tôi".
Dù sao, ảnh của thám tử tư khó được công nhận là bằng chứng chính thức.
Có lẽ vì Triệu Sác thường nói xấu tôi với Lâm Thiến Thiến và Triệu Dực, khiến cả hai luôn coi thường tôi.
Chứ không thì cũng chẳng đến mức ngu ngốc tới độ múa rìu qua mắt thợ ngay trong tòa.
Tôi nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh tanh, rồi cùng luật sư rời khỏi phòng xử.
Tôi vỗ vai bạn mình:
“Cảm ơn nhé, bạn hiền. Phần còn lại để bạn lo nhé, tôi nghỉ được rồi.”
Cậu ta đẩy tay tôi ra đầy ghét bỏ:
“Mấy năm không liên lạc, giờ gặp là đè việc vào đầu tôi luôn hả?
Luật sư Lâm, khi nào quay lại nghề thế?”
Tôi phá lên cười:
“Tôi giờ là bà chủ giàu sụ rồi, ai thèm làm nữa!
Không có gì thì đừng gọi nhé, tôi chuẩn bị đi du lịch nước ngoài đây!”
Tôi vẫy tay tạm biệt, rời khỏi tòa án.
May mà trước đó tôi đã dọn sạch đồ của Triệu Sác nên cũng chẳng còn gì để thu xếp.
Tôi gọi cửa hàng thời trang đặt nguyên một lô quần áo mới, vứt hết tủ đồ cũ đi.
“Vẫn như phong cách cũ phải không cô Lâm?”
Tôi cười:
“Không, giờ tôi muốn đồ phong cách hot girl. Gợi cảm lên.”
Quần áo vừa tới, tôi nhét hết vào xe, khóa cửa biệt thự rồi giao chìa khóa cho bên môi giới.
Ngôi nhà này chứa đầy những ký ức giữa tôi và Triệu Sác.
Tôi từng thật lòng yêu anh ta.
Nhưng kể từ khoảnh khắc tôi thấy tin nhắn từ Lâm Thiến Thiến hiện lên trên điện thoại anh ta, tôi biết:
Triệu Sác, tôi sẽ vứt bỏ anh, không chút lưu luyến.
Ban đầu tôi định chia tài sản đàng hoàng, ly hôn êm đẹp.
Nhưng anh ta không chỉ chuyển tài sản, mà còn mưu tính hại tôi.
Thế thì đừng trách tôi đẩy anh xuống địa ngục.
9
Tôi dẫn mẹ ra nước ngoài nghỉ dưỡng vài tháng. Trong thời gian đó, vụ kiện cũng có kết quả.
Dĩ nhiên, tôi thắng. Lâm Thiến Thiến và Triệu Dực thua trắng.
Nghe Trì Diễn nói, Triệu Dực còn định kiện tôi tiếp.
Lý do? "Tôi là em ruột của Triệu Sác, tại sao không có phần trong tài sản thừa kế?!"
Kết quả bị Trì Diễn "dạy dỗ" cho một trận bằng kiến thức pháp luật.
Tôi chỉ cười nhạt, chẳng buồn bận tâm.
Nhưng khi đưa mẹ về nhà, tôi lại thấy Lâm Thiến Thiến đứng đợi trước cửa.
Cô ta bế theo một đứa bé. Xem ra đã sinh rồi.
“Vi Vi…”
Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.
“Không sao đâu mẹ. Mẹ vào trước đi.”
Tôi đưa hành lý cho mẹ, mở chế độ ghi âm trên điện thoại rồi bước tới.
Vừa thấy tôi, Lâm Thiến Thiến lập tức nắm lấy tay tôi không buông.
Tôi cau mày, gạt tay cô ta ra:
“Xin lỗi, tôi bị sạch sẽ. Dị ứng với rác rưởi.”