"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Chồng Mất, Tiền Về
Chương 2
Cô ta không biết mệt, còn tôi thì chẳng buồn tranh giành.
Thứ đã bị cướp đi, chẳng đáng giữ lại.
Triệu Sác cũng vậy.
Ngay khi phát hiện anh ta lén chuyển tài sản, tôi đã bắt đầu thu thập bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân.
Chỉ là chưa kịp ra tay xử lý gã đàn ông tồi tệ ấy, thì Lâm Thiến Thiến lại đột nhiên bị bắt cóc...
3.
Sáng sớm tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại, là cảnh sát gọi đến.
Tôi còn tưởng là có tin gì mới về Lâm Thiến Thiến, ai ngờ cảnh sát lại bảo có người tố cáo tôi chiếm dụng tài sản bất hợp pháp.
Tôi suýt nữa thì cười to thành tiếng.
Vừa đến đồn, tôi đã thấy tên đần Triệu Dực ngồi chễm chệ trên ghế, ra vẻ lắm.
Thấy tôi bước vào, hắn lập tức gào lên: “Cảnh sát! Là chị ta! Chị ta chiếm đoạt tài sản của anh tôi!”
“Im lặng! Ở đây cấm ồn ào!”
Viên cảnh sát nhăn nhó, đưa chúng tôi vào văn phòng.
Vừa ngồi xuống, Triệu Dực như cái máy phát lặp lại: “Cảnh sát! Chính là chị ta! Chị ta chiếm tài sản của anh tôi!”
Cảnh sát quay sang tôi: “Cô Lâm, những gì anh ta nói có đúng không?”
Tôi giả vờ uất ức, còn vắt ra được mấy giọt nước mắt: “Cảnh sát, tôi bị oan! Chồng tôi mới chết chưa lâu, đã có người tìm cách cướp tài sản của tôi rồi!”
“Cô mà oan cái gì!”
“Im miệng!”
Cảnh sát đập bàn cảnh cáo Triệu Dực, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Tôi bình tĩnh lấy ra giấy chứng tử, giấy chứng nhận thừa kế, sổ đỏ, tất cả đều chuẩn chỉ.
“Thưa anh cảnh sát, căn nhà cậu ta ở đứng tên tôi, tài sản tôi thừa kế hoàn toàn hợp pháp. Tài sản của tôi, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi, đúng không ạ?”
“Lâm Vi chị đừng có mà...!”
Triệu Dực thấy ánh mắt cảnh cáo của cảnh sát, liền nuốt lời vào bụng.
Cảnh sát kiểm tra kỹ giấy tờ của tôi, gật đầu rồi quay sang Triệu Dực.
“Giấy tờ cô ấy đủ hết. Cậu có bằng chứng nào cho thấy cô ấy chiếm đoạt tài sản của anh trai cậu không?”
Triệu Dực hừ lạnh, quay mặt đi: “Anh tôi từng nói sẽ ly hôn với Lâm Vi, không để lại cho chị ta xu nào! Bây giờ chị ta ôm hết tài sản, chẳng phải là chiếm của sao?!”
Cảnh sát lắc đầu nhìn tôi.
Tôi cười nhạt, nhìn thẳng vào Triệu Dực: “Cậu có ghi âm không? Có giấy trắng mực đen không? Có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh lời đó do Triệu Sác trực tiếp nói hoặc viết ra không?
Nếu không có, tôi hoàn toàn có thể kiện cậu tội xúc phạm danh dự.”
“Chị…!”
Triệu Dực giận dữ đứng bật dậy định lao tới đánh tôi, nhưng bị cảnh sát giữ lại.
Tôi thu dọn giấy tờ, đứng lên:
“Cảm ơn các anh cảnh sát đã vất vả. Mong các anh sớm tìm được tin tức của em gái tôi, Lâm Thiến Thiến.”
Tôi vừa nhắc đến Lâm Thiến Thiến, sắc mặt Triệu Dực lập tức thay đổi, rõ ràng là có sơ hở.
Tôi nhếch môi cười lạnh, xoay người rời khỏi.
Cái đầu óc gà mờ như Triệu Dực, đừng nói là biết chiếm dụng tài sản là gì, chắc còn tưởng đó là tên một món ăn.
Rõ ràng có người đứng sau giật dây.
Mà ai thì… tôi có thể đoán ra rồi.
Tôi lập tức liên hệ bên môi giới, thanh lý luôn căn nhà đứng tên Lâm Thiến Thiến.
Cô ta đã trở lại từ lâu, còn không báo cảnh sát rút đơn, rõ là có vấn đề.
Không sợ bị kiện tội báo án giả làm tốn lực lượng cảnh sát à?
4
Bên môi giới làm việc cực nhanh, tôi vừa về đến biệt thự thì đã gọi điện báo.
“Cô Lâm, bọn tôi tới căn nhà rồi. Nhưng mà…”
“Có một bà bầu nhất quyết không chịu đi! Cô ta nói đây là nhà chồng mình, rồi còn lăn ra sàn giả vờ ngã. Tụi tôi không dám đụng vào, giờ ai mà dám chạm vào phụ nữ mang thai chứ!”
Tôi không nhịn được cười khẩy.
Chồng? Chồng dưới địa ngục ấy à?
“Không sao, tôi sẽ viết giấy ủy quyền. Mấy anh cầm theo là được. Cô ta còn làm loạn thì gọi cảnh sát tới.”
Chưa đầy một lúc sau, điện thoại tôi lại reo lên.
“Alô, chị à~ Chị đang làm gì thế?”
À phải rồi, con nhỏ này vẫn chưa biết là tôi đã phát hiện chuyện giữa nó với Triệu Sác. Vẫn còn giả vờ thân thiết gọi điện như chưa có gì xảy ra.
Tôi bật sẵn chế độ ghi âm, rồi mới bắt đầu nói chuyện.
“Gì đấy, mới bị bắt cóc mà về nhanh vậy à?”
“Lâm Vi, chị có ý gì đấy? Dù sao em cũng là em gái chị mà, em bị bắt cóc, chị không lo lắng à?”
“Sao lại không lo? Lo đến mức gửi chồng chị đi chuộc em về luôn ấy. Kết quả là vì cứu em, chồng chị chết rồi.”
Lâm Thiến Thiến: “Chết thật à?”
Nghe cô ta hỏi tỉnh bơ như vậy, tôi càng chắc chắn — Lâm Thiến Thiến chẳng có tí tình cảm thật nào với Triệu Sác.
Nếu hai người họ dám đường đường chính chính nói mình yêu nhau, có lẽ tôi còn có thể tôn trọng một chút.
Nhưng không, bọn họ không chỉ lén lút qua lại mà còn định hãm hại tôi.
“Sao thế? Tình nhân chết rồi mà thái độ dửng dưng quá nhỉ?”
Giọng cô ta lộ rõ sự căng thẳng: “Chị… chị đang nói gì thế?”
Giả vờ làm gì nữa? Đều là cáo thành tinh rồi, còn bày trò đóng phim với tôi?
“Lâm Thiến Thiến, cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Ngày nào cũng lấy việc cướp đồ của tôi làm thú vui. Cô tưởng mình còn ba tuổi à? Trí tuệ ba tuổi mà cũng biết giật chồng người khác, còn mang thai? Không sợ sinh ra đứa dị tật à?”
“Chị! Lâm Vi, chị nói nhảm cái gì thế!” Cô ta ở đầu dây bên kia tức đến run người.
“Đúng! Tôi cướp chồng chị đấy! Thì sao?”
“Lâm Vi, chị thật thất bại. Bố chị không cần chị, đến cả chồng chị cũng bị tôi quyến rũ đến phát điên.”
“Tôi nói cho chị biết, trong bụng tôi đang mang con trai của Triệu Sác. Chị phải chia một nửa tài sản thừa kế cho tôi!”
Tôi tắt ghi âm, hài lòng nhìn màn hình, rồi bình thản nói:
“Cảm ơn nhé, Lâm Thiến Thiến.”
Không có cô ta, tôi cũng không lấy được khoản tài sản khổng lồ đó dễ như vậy.
Giờ thì hay rồi, toàn bộ là của tôi!
Đàn ông á? Hừ.
Nếu tôi mà là kiểu đàn bà mù quáng vì tình yêu, chắc giờ đã chết từ lâu rồi.
5
Sau khi cúp máy, cả Lâm Thiến Thiến và Triệu Dực đều im hơi lặng tiếng được vài ngày.
Chắc đang chui rúc ở đâu đó bàn mưu tính kế.
Tôi thì nhân lúc yên ắng tranh thủ xử lý nốt mấy chuyện còn lại.
Tôi tới công ty của Triệu Sác.
Công ty này là do tôi và anh ta cùng nhau sáng lập, nhiều nhân sự kỳ cựu cũng là tôi một tay bồi dưỡng.
Nhưng tôi không hứng thú với việc điều hành nên rút lui sớm, chỉ hưởng chia cổ phần hàng năm.
Giờ Triệu Sác chết rồi, 40% cổ phần của anh ta cũng về tay tôi.
Vừa bước vào công ty đã nghe thấy tiếng quát tháo chói tai.
“Tao nói cho mày biết, mau quỳ xuống xin lỗi! Mày có biết tao là ai không hả?!”
Giọng này quen không thể quen hơn — là Triệu Dực, thằng em vô dụng mà Triệu Sác hết mực cưng chiều.
Tuy là kẻ vô dụng, nhưng nhờ anh trai mà hắn được sắp xếp vào vị trí quản lý nhỏ trong công ty.
Tôi từng phản đối chuyện này, nhưng lần nào Triệu Sác cũng gào lên: “Anh chỉ có một đứa em trai thôi, chẳng lẽ không lo cho nó?”