Xuyên Không Thì Có Gì Ghê Gớm?

2



Thiệp được gửi tới tay mẫu hậu, sáng sớm ta và Thái Tử ca ca đã ngồi xe ngựa đến trước cửa phủ Công chúa.


“Thái Tử, Từ nhi, các con tới rồi, mau vào đi!”


Thành Gia cô cô vui vẻ nắm tay ta, vỗ đầu ta như ngày xưa. Nhưng lần này, cô cô ghé sát vào tai ta thì thầm:


“Con cái đứa nhỏ này, có người trong lòng còn lừa cô cô! Chờ lát nữa ta giữ chân Thái Tử, con chỉ cần đi vào trong đình là được, coi như đây là phần quà cô cô tặng con.”


???


Ta không hiểu chuyện gì.


Quà tặng của Thành Gia cô cô từ trước đến nay đều nổi tiếng kỳ quặc, từ sách hiếm cho đầu bếp đến vải lụa cho võ tướng, thường mất thứ được tặng toàn không liên quan gì đến người nhận.


Nói xong cô cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng chớp mắt với ta, như thể đang muốn nói: “Thấy cô cô chu đáo chưa? Chất nữ ngoan, con có thấy cảm động không?”


Cảm ơn cô cô, ta không dám cảm động.


Vào phủ Công chúa, quả nhiên Thái Tử ca ca bị Thành Gia cô cô nửa kéo nửa túm đi đến tiền viện, trước khi đi y còn ngơ ngác nhìn qua ta.


Ta thở dài, dẫn theo Liên Kiều quen cửa quen nẻo mà vòng qua hậu hoa viên.


Đi không bao lâu, ta đã nghe thấy tiếng đàn truyền đến từ cuối đình viện nằm ở giữa hồ.


Đột nhiên, tiếng đàn im bặt, rồi vang lên mạnh mẽ, say đắm hơn trước. Không lâu sau, một giọng nói khinh khỉnh vang lên bên tai ta.


[Quả nhiên nữ chính sẽ đến đây, không uổng công ta diễn vở kịch lưỡng tình tương duyệt ở trước mặt trưởng Công chúa Thành Gia!]


[Bát cơm diễn viên này thật sự là không phải ai cũng có thể ăn được, diễn đến mức mắt ta sắp rớt ra luôn rồi.]


Hắn ta có biết thanh danh quan trọng với nữ tử đến nhường nào không? 


Còn dám diễn kịch nói dối trước mặt cô cô, thật là không biết xấu hổ!


Ta lạnh lùng liếc Thẩm Phó một cái, quay đầu đi luôn.


“Công chúa điện hạ xin hãy dừng bước.”


Giọng nói của Thẩm Phó vang lên từ phía sau. Ta chán ghét nhắm mắt, làm vẻ ngạc nhiên quay đầu lại: “Vị công tử này, ngươi gọi ta sao?”


“Đúng vậy, tại hạ và Công chúa đã từng gặp mặt một lần ở trong thành. Tại sao giờ thấy tại hạ lại quay lưng đi mất? Có phải tiếng đàn của tại hạ không hợp tai Công chúa không?”


Thẩm Phó cúi đầu, làm vẻ mặt tủi thân. 


Không biết có phải do định kiến của ta hay không mà cứ cảm thấy ánh mắt hắn ta giần giật, trông thật kỳ quái.


“Nhưng bản Công chúa không quen biết ngươi. Một người xa lạ tầm thường, bản Công chúa muốn đi thì đi, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi hay sao?”


“Hơn nữa, tuy bản Công chúa không giỏi đánh đàn, nhưng cũng nghe ra rằng kỹ thuật đàn của ngươi chỉ là học sơ sơ, phụ họa một cách giả dối. Không đem ra khoe khoang ở tiệc ngắm hoa của Thành Gia cô cô cũng coi như là ngươi tự biết mình, nhưng cũng đừng đến đây làm bẩn lỗ tai của bản Công chúa!


Ta lười nói lời vô ích với hắn ta.


Mẫu hậu nói không sai, thân phận cao hơn ta đều chiều ta, còn thân phận không cao bằng cũng không dám vô lễ với ta. 


Gặp người lười giả vờ thì trực tiếp mắng lại là được, mọi việc đều có phụ hoàng và Thái Tử ca ca chống lưng cho ta.


Mặt Thẩm Phó lập tức đỏ tới tận cổ, sắc mặt hắn ta dần dần chuyển sang xanh lè.


“Công chúa dạy dỗ phải.”


[Bệnh Công chúa! Lúc đọc tiểu thuyết còn cảm thấy nàng ta đáng yêu, mắt ông đây đúng là đã bị mù!]


[Làm Công chúa thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Sớm muộn gì ông đây cũng sẽ khiến ngươi ăn không hết chịu không nổi!]


Nghe được nhưng ‘lời nói hùng hồn’ này của hắn ta, suýt chút nữa ta đã cười thành tiếng, nhưng cuối cùng phải cố gắng nhịn lại.


Lúc này, ánh mắt Thẩm Phó bỗng nhiên hướng về phía sau ta, sắc mặt nháy mắt trở nên tươi tắn hơn.


Lòng ta hoảng hốt, xoay người thì thấy Khương Vận dẫn theo thị nữ vội vã đi tới, vẻ mặt thoáng hiện ra sự ghen ghét và bất mãn.


“Nhị hoàng tỷ, Thẩm Trạng Nguyên, các ngươi…”


Khương Vận cắn môi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và Thẩm Phó.


“Hóa ra là Thẩm Trạng Nguyên, bản Công chúa còn tưởng là con hát nào trong phủ được Thành Gia cô cô mời đến.”


“Tài nghệ không tốt thì đừng tự làm xấu mặt ở phương diện này, để người khác nghe được còn tưởng phụ hoàng nhìn người không tốt, mắt nhìn người xảy ra vấn đề.”


Nghe xong những lời ta nói, sắc mặt của Khương Vận đã tốt hơn nhiều, ả ta không nhịn được mà thanh minh cho Thẩm Phó: “Hoàng tỷ nghiêm khắc quá rồi, Thẩm Trạng Nguyên có tài về thơ ca, nghị chương còn được phụ hoàng khen ngợi. Tuy tài đánh đàn không giỏi nhưng cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm, trên đời này nào có ai hoàn hảo chứ?”


Sau khi nghe xong, Thẩm Phó hơi nâng mặt lên, ánh mắt tràn ngập sự tán thành.


Trời quang mây tạnh, hắn ta lại thấy bản thân đã oai phong lẫm liệt lại rồi.


[Tam Công chúa này quả nhiên ngây thơ đáng yêu y như trong sách viết, có một em gái não yêu đương mê mình quả đúng là quá sung sướng, xem ả ta che chở cho mình như thế nào]


Ta có hơi cạn lời.


Muốn xem cảnh tỷ muội lục đục cũng phải xem ả ta có thể vì Thẩm Phó mà làm được đến mức nào.


Khương Vận là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của phụ hoàng, thích thơ sách, tính cách cũng dễ thương, nhưng không ngờ lại đọc nhiều sách đến mức ngốc luôn, dễ dàng bị một nam tử bắt chẹt.


Ta yên lặng quan sát ả. Có thể Khương Vận cảm thấy vừa nãy đã lanh mồm lanh miệng nên giờ cơ thể ả ta hơi run lên, vẻ mặt có chút ảo não.


4


Chúng ta đang giằng co thì bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang lên, cắt ngang bầu không khí sượng trân.


“Công chúa, là Vượng Phúc của phủ trưởng Công chúa!”


Liên Kiều vừa dứt lời, Vượng Phúc không biết từ đâu lao thẳng về phía ta. 


Mọi thứ diễn ra rất nhanh, trước khi ta kịp phản ứng, một bóng đen lướt qua, đá vào Vượng Phúc, cứu ta khỏi tình thế nguy hiểm.


Ngay sau đó, eo ta bị nắm chặt, cả người bay vút lên không trung, rồi đáp xuống đất một cách vững vàng. 


“A!”


Vượng Phúc bị đá trúng, đâm sầm vào đùi Khương Vận. Khương Vận trốn không kịp, bị dọa cho liên tục lùi lại hai bước.


Ả ta vốn đang đứng cạnh hồ, cứ như vậy mà bị trượt một cái, trực tiếp ngã xuống hồ!


Đợi đến lúc chúng ta phản ứng lại, tiếng hét chói tai của Khương Vận đã xé toạc chân trời.


Bên ngoài đột nhiên ầm ĩ không thôi, Thành Gia cô cô vừa gọi Vượng Phúc vừa dẫn theo hạ nhân vội vàng chạy đến, Thái Tử ca ca bất đắc dĩ đi theo bên cạnh.


Nhìn cảnh này, mấy người đều ngơ ngác.


Không đợi Thành Gia cô cô chỉ huy hạ nhân cứu người, một bóng người đã dứt khoát nhảy xuống từ trên bờ, không do dự mà bơi về phía Khương Vận.


Thẩm Phó này thật ra cũng có đủ quyết đoán đấy.


Ta mím chặt môi, nếu bảo rằng việc này không liên quan đến hắn ta, thì ta không tin.


Vượng Phúc luôn ngoan ngoãn, cũng quen với mùi ở trên người ta, sao lại đột nhiên lên cơn điên nhắm vào ta được?


Nhất định là có người đã động tay động chân!


“Tiểu muội, muội không sao chứ?” Thái Tử ca ca vẫn còn chưa hết hoảng sợ bước tới. Thấy ta bình an vô sự, y thở phào nhẹ nhõm, rồi mới để ý đến bàn tay vẫn còn đặt trên eo ta.


“Tiết tiểu Hầu gia? Ngươi về kinh từ khi nào thế?”


“Vừa mới đến kinh thành. Nghe nói trong phủ trưởng Công chúa có trò vui, ta còn chưa về đến Hầu phủ đã vội chạy tới đây rồi. May mà ta đến kịp lúc.” Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, cuối câu còn nhấn nhá một chút, vừa nói vừa thuận thế buông tay ra.


Lúc này sắc mặt của Thái Tử ca ca mới dịu lại.


Hồ nước không sâu, Khương Vận đạp nước vài cái, sặc nước vài ngụm, cuối cùng cũng được Thẩm Phó cứu lên bờ.


Thẩm Phó cẩn thận ôm lấy ả ta, dù đã lên bờ cũng không buông ra.


Lúc này quần áo của hai người đã ướt đẫm, Khương Vận dựa trong lồng ngực Thẩm Phó, đôi mắt chứa đựng sự vui sướng khó có thể che giấu.


Sắc mặt của Thẩm Phó thì không tốt như vậy.

 

Chương tiếp
Loading...