"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Trà Xanh, Em Nhầm Rồi!
Chương 2
"Kỳ ca."
Bên kia đầu dây không nói gì, một lúc lâu sau mới từ từ lên tiếng.
"Nghe nói em đang yêu đương à?”
Cảm giác áp bức vô cớ ập đến, tôi quên mất thở.
Từ nhỏ tôi đã sợ Kỳ Từ, khuôn mặt vô cảm của anh ta sắc bén vô cùng, dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn lắc đầu lia lịa: "Không có."
"Hử?"
Một chữ nhẹ nhàng, giọng điệu lên cao, trong tai tôi lại là mối đe dọa rõ ràng.
Tôi vội giải thích: "Chỉ là yêu đương chơi chơi thôi, chia tay rồi.”
Kỳ Từ cười khẽ: "Ra đây, tôi ở cổng trường."
Tôi xuống giường, chạy vội ra cổng trường.
Kỳ Từ dựa vào xe, áo sơ mi đen được vén lên đến cổ tay, làn da trắng nõn, ánh mắt rơi vào tôi, tôi đứng thẳng tắp tại chỗ.
Kỳ Từ đưa món đồ trong tay cho tôi.
Nhìn rõ đó là gì, tôi vui mừng đến nỗi híp mắt lại.
"Bánh sao của Trân Tuế Phường! Cái này bán chạy lắm, không đặt trước là không mua được, anh mới về nước mà, sao mua được?"
Kỳ Từ đưa tay lên vuốt đầu tôi.
"Chỉ có chút đồ ăn mà vui thế?"
Tôi không kịp chờ đợi lấy bánh sao ra cắn một miếng, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
"Dĩ nhiên rồi, em đã lâu không mua được."
"Sau này em có thể ăn mỗi ngày."
Tôi ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào mắt anh, bốn mắt nhìn nhau.
11.
Tôi nằm trên giường ký túc xá, nhìn lên trần nhà, mãi không thể hồi phục tinh thần.
Ngón tay lạnh lẽo của tôi khẽ vuốt ve môi, vẫn còn lưu lại hơi ấm của Kỳ Từ.
Anh ấy, đã hôn tôi!
Nghĩ đến đây, má tôi không kiểm soát được mà ửng đỏ.
Anh ấy có ý gì vậy??
Tôi lên mạng tìm kiếm "Người đàn ông đột nhiên hôn bạn có nghĩa là gì?"
Cư dân mạng trả lời.
[Muốn ngủ với bạn!]
Nếu là sếp thì có nghĩa là muốn "quy tắc ngầm" với bạn.
Tôi lướt xuống, dừng lại khi đọc được một bình luận.
[Chắc là thích bạn đấy.]
Thích tôi?
Kỳ Từ, thích tôi à?
12.
Cả đêm không ngủ, ngày thi đấu thể thao tôi xuất hiện trên sân vận động với đôi mắt gấu trúc.
Bên cạnh Vương Du là một đám người, ai nấy đều chăm chăm nịnh nọt.
"Chú ấy thật tốt với cậu, mua cho cậu nhiều túi hiệu như vậy."
"Đúng vậy, không giống một số người keo kiệt, mấy năm nay toàn tiêu tiền bạn trai, nên mới bị đá."
“ Giang Trần chọn Du Du là đúng, điều đó chứng tỏ mắt nhìn của anh ấy không tồi."
Vương Du vỗ vào cánh tay người đang nói.
"Đừng nói vậy, Cố Mộc nghèo không phải lỗi của cậu Sơn ấy, chúng ta có thể giúp thì nên giúp."
Lời Vương Du vừa dứt, đám tay chân xung quanh cô ta đều lộ ra ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
"Tôi còn một số quần áo không mặc, lát nữa sẽ cho cậu."
Ánh mắt ấy, đúng là biểu hiện của sự bố thí.
Vương Du đắc ý nhìn tôi, biểu cảm thật là đáng ghét!
Cổng trường vang lên một hồi náo động, bố tôi đến.
"Hửm?"
Vương Du thân mật tiến lên khoác tay bố tôi, vẻ mặt nũng nịu, rõ ràng là một đôi cha con.
Đám tay chân vây quanh, miệng không ngừng gọi "Chú" ngọt sớt
Bố tôi gật đầu đáp lại.
Vương Du sợ bị bại lộ, nói với bố tôi: "Chúng ta sang bên kia ngồi."
Bố tôi hất tay cô ta ra: "Tôi đến xem con gái tôi, cô đến đây làm gì?"
Tôi mỉm cười.
Giọng bố tôi rất lớn, học sinh xung quanh đều nghe thấy, mọi người xì xào bàn tán.
Vương Du đứng ngây người, xấu hổ.
Tôi cười rồi bước lên, gọi một tiếng "Bố".
Cả lớp nhìn tôi với vẻ sững sờ, kinh ngạc!
Chương 4
13.
Tôi giả vờ như không biết gì, hỏi: "Bố, bố có quen biết Vương Du à?"
Lời tôi vừa dứt, bàn tay Vương Du run rẩy nắm chặt, trước khi bố tôi lên tiếng, cô ta liền đáp:
"Dĩ nhiên là quen rồi, Cố Mộc, cậu làm gì vậy?"
Xung quanh xì xào bàn tán.
"Cố Mộc điên rồi à, chẳng lẽ là ghen tị với Vương Du nên bị ảo tưởng?"
"Xấu hổ quá, nhìn sắc mặt của Cố tổng khó coi thế kia, chắc chắn là tức giận rồi."
Bố tôi cười hiền, vỗ tay tôi và nói với cả lớp: "Con gái tôi, Cố Mộc, được tôi chiều chuộng nên hơi hư, mọi người thông cảm, ngày khác tôi mời mọi người ăn uống."
Cả lớp hít một hơi thật sâu, tưởng như mình nghe nhầm.
Vương Du trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Bạn cùng phòng, kẻ nịnh bợ, mở bức ảnh trên diễn đàn, không cam tâm muốn xác nhận lại: "Chú ơi, chú không phải là bố của Vương Du sao?"
Ba tôi nhìn rõ nội dung trên diễn đàn, mặt tái xanh, quát mắng Vương Du:
"Vương Du, tôi tài trợ cho cháu đi học là để cháu học hành tử tế, đây là thứ cháu học được à?!"
Tài trợ
Hai chữ này vừa bật ra, ánh mắt mọi người nhìn Vương Du đều khác hẳn.
Vương Du nước mắt tuôn như mưa, né tránh trọng tâm, hướng mũi nhọn về phía tôi:
"Cố Mộc, tôi không biết cậu là con gái của chú Cố, chú Cố đối xử rất tốt với tôi, từng nhiều lần nói mong tôi trở thành con gái của ông ấy, nếu chuyện này khiến cậu khó chịu, tôi xin lỗi."
Vương Du chỉ vài câu, đã đẩy tôi vào vòng xoáy chỉ trích.
Bố tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cô học trò mình tài trợ, trầm giọng: "Vương Du, tôi bao giờ nói những lời như vậy?”
Vương Du liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."
Bố tôi liếc mắt nhìn cô ta một cách sắc bén.
"Vương Du, trước đây tôi có nói cô là một đứa trẻ ngoan, bố mẹ cô có được một cô con gái xuất sắc như cô là điều rất may mắn, đó mới là lời tôi nói, đúng không?"
"Cố Tổng chưa bao giờ nói những lời như vậy, tất cả đều là do Vương Du tự tưởng tượng ra thôi!"
"Cô ta thật là vô liêm sỉ, chuyện cướp bố người khác cũng làm được."
Những lời xì xào bàn tán xung quanh như những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Vương Du, cô ta chao đảo một chút rồi chạy ra ngoài khóc.
"A!"
Trong đám đông, không biết ai đã thốt lên một tiếng kinh ngạc, cô ấy như đã phát hiện ra một lục địa mới.
"Các bạn có nhận ra rằng tập đoàn Mộc Bảo được đặt theo tên của Cố Mộc không?"
Tôi phớt lờ những hành động nịnh nọt của bạn cùng phòng, khoác tay bố tôi ngồi ở vị trí đẹp nhất trong hội trường.
"Mộc Mộc, bố định ngừng tài trợ cho Vương Du."
Bố tôi thở dài rồi tiếp tục nói.
"Không ngờ đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện trước đây giờ lại trở thành như vậy."
Tôi biết bố tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào những đứa trẻ được tài trợ.
Vương Du là vết đen đầu tiên trong cuộc đời tài trợ của ông ấy.
"Con ủng hộ bố."
Lời nói vừa dứt, trên tay tôi đã có một cái bánh sao băng.
Kỳ Từ không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh tôi, nhớ lại chuyện tối qua, mặt tôi đỏ ửng lên không kiểm soát được.
Bố tôi không nhịn được cười, ánh mắt khẳng định rằng mối quan hệ giữa chúng tôi không bình thường.
"Cảm ơn Kỳ ca."
Kỳ Từ cười gian: "Không có gì, em gái Mộc Mộc.”
Tôi lấy bánh sao băng ra, chưa kịp ăn một miếng thì bị người ta giật mất.
Nhìn rõ là ai rồi, tôi trực tiếp mắng: "Giang Trần, anh bị bệnh à?!”
Giang Trần cảnh giác nhìn Kỳ Từ: "Mộc Mộc, người này là ai?"
Chec tiệt!
Tôi không thể chịu đựng được nữa, đá một cú vào bắp chân Giang Trần, anh ta không giữ được trọng tâm mà quỳ xuống, góc nhìn chính diện Kỳ Từ.
"Giang Trần, tôi không muốn chửi chó, anh có thể làm người được không!"
Giang Trần đứng dậy nắm lấy tay tôi: "Mộc Mộc, trước đây đều là lỗi của tôi, tôi bị Vương Du lừa, em cho tôi một cơ hội nữa được không?"
Tôi cười nhạt, nhìn hắn ta như một chú hề nhảy múa.
"Nghe nói anh đi khắp nơi nói với người khác rằng những thứ của tôi đều là anh mua cho tôi?"
Hắn ta lắp bắp: "Tôi, tôi....."
"Chúng ta ở bên nhau trong thời gian này, anh chỉ tặng tôi một cốc nước chanh, còn là loại mua một tặng một nữa."
Lúc này các bạn học đã ngồi xuống, tôi cố tình nói to.
"Không ngờ Giang Trần lại là loại người này, anh ta và Vương Du quả là trời sinh một cặp, một người giả danh thân phận của Cố Mộc để cướp bố, một người ăn bám mà còn không quên bôi nhọ danh tiếng của Cố Mộc."
"Nếu là tôi thì sẽ lấy lại tất cả những thứ đó, không thể để cho tên ăn bám được lợi một cách trắng trợn."
"Đúng, Cố Mộc phải lấy lại!"
Tôi nghe thấy đề nghị của các bạn học, nhướng mày, đề nghị này không tồi.
Giang Thần bắt đầu lối suy nghĩ không biết xấu hổ:
"Những thứ đã cho đi rồi, làm sao có lý do để lấy lại, Cố Mộc, em là người thừa kế của tập đoàn Mộc Bảo, chắc chắn sẽ không làm như vậy."
Ồ, bắt cóc đạo đức!
Chỉ cần tôi không có đạo đức, ai cũng không thể bắt cóc được.
14.
"Giang Thần, anh thật sự đã vận dụng 'hèn hạ' và 'đểu cáng' một cách xuất sắc, trước khi chia tay anh đã cặp kè với Vương Du rồi phải không?"
Giang Thần chớp mắt phủ nhận.
Cuối cùng, anh ta nhìn chằm chằm vào Kỳ Từ: "Anh cũng không phải là đang tán tỉnh người khác sao?"
Kỳ Từ bao quanh bởi bầu không khí u ám, người hướng dẫn thấy vậy liền lên tiếng.
"Giang Trần, cậu đang nói linh tinh gì vậy? Đây là tổng giám đốc Kỳ gia, chú ý lời ăn tiếng nói của cậu, đừng làm mất mặt trường mình."
Kỳ Từ đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi và nắm lấy tay tôi: "Mộc Mộc là bạn gái tôi, cậu có ý kiến gì?"
Giang Trần muốn nói gì đó, nhưng vì thân phận của Kỳ Từ và bầu không khí xung quanh mà không dám lên tiếng.
Vài giây sau, hắn ta nói một câu.
"Mộc Mộc, trước đây đều là lỗi của tôi, tôi sẽ dùng hành động của mình để xin lỗi em."
Kỳ Từ vừa rồi nói là bạn gái... sao?
Tôi không thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng.
"Giang Trần, anh mau cút đi, đừng làm phiền tôi!"
15.
Khi xem các môn thể thao, bố tôi cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bánh sao băng trong tay tôi.
"Vẫn là Tiểu Từ biết khẩu vị của con, đặc biệt đầu tư cho con quán ăn ngon."
Tôi bị sặc, Kỳ Từ dịu dàng vỗ lưng tôi.
"Quán ăn ngon là do anh đầu tư?"
Trong lòng tôi ấm áp, không trách anh ấy có thể mua được bánh sao băng.
"Ừ, em thích là được."
Hội thao kết thúc.
Tôi và Kỳ Từ tay trong tay đi ra khỏi cổng trường.
Tôi do dự một lúc rồi hỏi: "Hôm nay anh nói em là bạn gái anh, là thật hay là để giải vây cho em?"
Kỳ Từ đẩy tôi vào cửa sổ xe, đôi môi mỏng manh hôn xuống, tôi lo lắng không biết làm sao.
"Bao nhiêu năm nay, em chưa từng nhận ra tình cảm của anh sao?"
Tôi lắc đầu, thật sự không có.
Kỳ Từ ngày xưa dạy bảo tôi giống như dạy bảo cấp dưới, tôi thật sự không dám nghĩ đến chuyện đó.
Kỳ Từ thở dài: "Lỗi của anh, đã dùng sai phương pháp."
16.
Trở về ký túc xá, dưới khu ký túc xá nữ đã tụ tập đông người.