"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang
Chương 4
Tối hôm đó, tôi đem báo cáo sức khỏe của Tiền Tư Thần kẹp cùng báo cáo tài chính, đặt trên bàn làm việc của anh ta, rồi nhắn tin:
“Kết quả kiểm tra sức khỏe và báo cáo công ty tôi để trên bàn làm việc của anh.”
Nhưng Tiền Tư Thần từ đầu đến cuối chưa từng động vào xấp tài liệu đó.
Trong lòng anh ta, chỉ có Hứa Gia Gia.
Tính theo thời gian, nếu cứ kéo dài không điều trị, Tiền Tư Thần e rằng không qua nổi mùa đông năm nay.
13.
Thời gian trôi rất nhanh, dưới sự điều hành của tôi, Trình Nhất Truyền Thông dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Tôi vốn nghĩ rằng, từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ liên quan gì tới Hứa Gia Gia và Tiền Tư Thần nữa.
Cho đến khi Hứa Gia Gia đột nhiên xuất hiện trước cửa văn phòng của tôi.
Cô ta trông có vẻ tiều tụy hơn trước, nhưng trang phục vẫn vô cùng chỉn chu, mặc một bộ đồ rộng rãi của Chanel.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã bật khóc:
"Trình Trình, Tiền Tư Thần sắp không qua khỏi rồi. Con tôi sắp chào đời, vậy mà nó sắp mất đi cha mình… hu hu hu…"
Cô ta vừa nghẹn ngào vừa nấc lên:
"Chị nói xem, sao số phận hai chúng ta lại khổ như thế này?"
Hứa Gia Gia học nhạc kịch, nhưng nhìn bộ dạng cô ta bây giờ, ai không biết còn tưởng là sinh viên chính quy của học viện điện ảnh.
Cô ta khóc đến mức khuỵu xuống đất, tôi đành đỡ cô ta lên ghế sofa:
"Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt Hứa Gia Gia đầy vẻ chân thành:
"Chị Trình, bác sĩ nói Tiền Tư Thần chỉ còn sống được vài tháng nữa. Tôi muốn đưa anh ấy sang Thụy Sĩ tĩnh dưỡng, anh ấy rất thích phong cảnh bên đó, ít ra cũng để những ngày cuối đời được yên bình."
Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Sau đó, Gia Ức chắc chắn chúng tôi không còn lo được nữa. Tôi nghĩ, dù sao đó cũng là tâm huyết của chị và Tư Thần, nên muốn giao Gia Ức lại cho chị."
Giao cho tôi?
Cô ta lại muốn giở trò gì đây?
Tôi nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng kia, trong lòng chợt dấy lên một chút thương hại:
"Muốn giao cho tôi? Cô không định quay về nữa sao?"
"Ừ, sau này sẽ không quay về nữa."
Tôi nhìn cô ta, hỏi thẳng:
"Không quay về là có ý gì?"
Hứa Gia Gia chậm rãi lấy từ túi xách ra mấy tờ giấy A4 được đóng tập chỉnh tề:
"Chị Trình, công ty mới của chị phát triển tốt như vậy, hay là nhận luôn Gia Ức đi. Tôi đã bảo bộ phận tài chính chuẩn bị sẵn hợp đồng, có thể chuyển nhượng Gia Ức cho chị với giá gốc. Tôi chỉ muốn có chút phí sinh hoạt để sang Thụy Sĩ mà thôi."
Tôi lập tức tỉnh táo khỏi cảm giác thương hại vừa rồi.
Hóa ra là muốn bán tháo tài sản xấu để rút tiền mặt.
Cô ta tưởng tôi là kẻ ngốc sao?
Nhưng kinh doanh vốn là kinh doanh, nếu điều kiện hợp lý, Gia Ức cũng không phải không thể thu mua.
Tôi nhận lấy bản hợp đồng từ tay Hứa Gia Gia, tùy ý lật xem.
"Năm nghìn vạn?"
Tôi nhìn đi nhìn lại con số trên hợp đồng. Không sai, đúng là năm nghìn vạn.
Với lượng tài nguyên hiện tại của Gia Ức cùng danh tiếng trong ngành, năm triệu tôi còn phải cân nhắc, thế mà Hứa Gia Gia lại hét giá năm nghìn vạn, cô ta thật nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao?
"Năm nghìn vạn, có phải hơi nhiều rồi không?" Tôi cười nhạt, lịch sự hỏi.
Thấy có cơ hội thương lượng, Hứa Gia Gia lập tức tiến sát lại gần:
"Chị Trình, chị cũng nói rồi đấy, trước đây có công ty định giá Gia Ức tới hai ba trăm triệu cơ mà. Năm nghìn vạn với chị đâu phải con số lớn, tiếp quản Gia Ức cũng không lỗ đâu."
Không lỗ?
Nói ra mà không biết ngượng.
Hiện tại dưới trướng Gia Ức chẳng còn nghệ sĩ nào nổi bật, nghe nói cả chi phí dự án cũng bị nợ kéo dài. Tôi bỏ năm nghìn vạn ra để mua một đống nợ về à? Thật sự coi tôi bao năm lăn lộn trong giới này là vô dụng sao?
Những trò này có thể lừa được Tiền Tư Thần, nhưng lừa tôi? Không dễ đâu.
14.
Tôi từ từ đứng dậy khỏi ghế:
"Hứa tiểu thư, thật xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được."
Hứa Gia Gia bặm môi:
"Nếu năm nghìn vạn quá nhiều, chúng ta có thể thương lượng, bốn nghìn vạn được không?"
Tôi thật sự không muốn tiếp tục dây dưa:
"Đừng nói bốn nghìn vạn, bốn trăm vạn tôi cũng không mua."
Hứa Gia Gia trừng lớn mắt nhìn tôi:
"Chẳng lẽ chị định trơ mắt nhìn công ty mình từng dốc sức gây dựng bị hủy hoại như vậy sao?"
"Công ty cũng được, Tiền Tư Thần cũng vậy, chẳng phải đều là của cô rồi sao?"
Tôi cười nhạt:
"Mời cô về cho, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Nghe đến bảo vệ, Hứa Gia Gia bắt đầu kích động:
"Trình Trình, mặt cô dày thật đấy! Sao chỉ một chút tiền cũng không chịu nhả ra, đúng là chết dí trong tiền bạc."
Cô ta chửi mắng không ngừng:
"Đúng là có tâm kế, đẩy cả đống rác rưởi đó cho Tiền Tư Thần, còn mình thì cầm tiền phủi mông bỏ đi."
Tôi phủi mông bỏ đi?
Năm xưa khi chia tài sản, rõ ràng là quyết định của Tiền Tư Thần, chẳng lẽ Hứa Gia Gia không biết?
"Lúc ly hôn để Tiền Tư Thần giữ công ty, là chủ ý của cô phải không?" Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Hứa Gia Gia cao giọng:
"Đúng, là chủ ý của tôi đấy, thì sao? Trách thì trách Tiền Tư Thần ngu ngốc, đến giá trị công ty cũng không rõ. Nếu không phải anh ta bảo công ty trị giá năm trăm triệu, tôi đời nào lại nhận cái đống rác ấy?"
Cô ta đang nổi nóng, hoàn toàn không hay biết rằng Tiền Tư Thần đã đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào.
Gương mặt anh ta hốc hác, lặng lẽ nhìn Hứa Gia Gia với ánh mắt trống rỗng.
Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:
"Hai người không phải là tình yêu đích thực sao?"
"Tình yêu đích thực cái quái gì." Hứa Gia Gia giận dữ đến run rẩy:
"Nếu không phải Tiền Tư Thần suốt ngày rót vào tai tôi rằng công ty đó hái ra tiền, tôi đời nào về đây? Hắn chỉ là một gã đàn ông nghèo kiết xác!"
Hứa Gia Gia nói rồi lảo đảo suýt ngã, Tiền Tư Thần đưa tay đỡ lấy cô ta từ phía sau.
Cô ta chậm rãi quay đầu lại:
"Tư… Tư Thần? Anh… anh tới từ khi nào?"
Giọng Tiền Tư Thần khàn khàn:
"Lâu rồi."
Hồi lâu, anh ta mới mở miệng:
"Đi thôi, đừng ở đây mất mặt nữa."
15.
Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại Hứa Gia Gia và Tiền Tư Thần nữa.
Lần cuối cùng Tiền Tư Thần liên lạc với tôi là một cuộc gọi.
Anh ta dùng điện thoại bàn của công ty, số đó tôi rất quen.
Tôi ấn nút nghe:
"A lô?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Tôi đang định ngắt máy thì mới nghe thấy giọng anh ta vang lên, thật khẽ:
"Trình Trình, là anh đây."
"Tôi biết."
Tiền Tư Thần lại im lặng rất lâu:
"Xin lỗi."
"Có gì phải xin lỗi." Tôi đáp.
Những chuyện đã qua, với tôi từ lâu đã không còn ý nghĩa. Tôi vốn là người biết buông tay.
Tiền Tư Thần thở dài:
"Hứa Gia Gia đã bỏ đứa bé rồi quay về Anh. Cô ta sẽ không làm phiền em nữa."
"Vậy à." Tôi đáp nhạt:
"Hôm nay anh gọi tôi, rốt cuộc muốn nói gì?"
Giọng anh ta rất nhỏ, mang theo tiếng nghẹn ngào, dường như vừa mới khóc xong:
"Trình Trình, anh chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Anh từng có cơ hội trở thành một người chồng, một người cha tốt, làm công việc mình thích, có cuộc sống mình mong muốn. Nhưng anh đã ngu ngốc, tự tay phá hủy tất cả. Anh hối hận rồi."
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta lại nói tiếp:
"Trình Trình, anh sắp chết rồi. Em tin hay không cũng được, trong suốt thời gian điều trị, mỗi ngày anh đều nghĩ đến em. Nghĩ đến lúc em cùng anh tăng ca, lúc anh bệnh em chăm sóc anh cả đêm."
Tôi cắt ngang, lạnh nhạt:
"Bây giờ nói những điều này, còn có ý nghĩa gì?"
Tiền Tư Thần dè dặt mở miệng:
"Trình Trình, trước khi chết, anh có thể gặp em và con một lần được không? Anh thật sự rất nhớ hai người."
Nói rồi, anh ta bật khóc.
"Không cần thiết đâu."
"Nếu không còn chuyện gì, tôi cúp máy đây. Một lát nữa tôi còn có cuộc họp."
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tim tôi đau nhói, như bị ai bóp chặt.
Tôi và Tiền Tư Thần từng có quãng thời gian đẹp đẽ, nhưng tôi không thể chấp nhận việc mình chỉ là cái bóng thay thế trong lòng người khác.
Vậy thì, không yêu nữa.
Tôi trả anh ta lại cho bạch nguyệt quang của anh ta.
Sau khi Tiền Tư Thần qua đời, anh ta để lại cho tôi một bức thư và năm triệu tệ còn lại sau khi thanh lý Gia Ức.
Tôi không mở bức thư đó, chỉ lặng lẽ lấy số tiền năm triệu ấy quyên góp cho tổ chức từ thiện, lấy tên anh ta thành lập một quỹ công ích.
Đó cũng là thể diện cuối cùng tôi có thể giữ lại cho anh ta.
(Hết)