Tôi Là Tôi Không Thuộc Về Bất Kỳ Aii

Chương 1



01


Vừa đậu đại học, tôi không quen ở ký túc xá, mà bố mẹ lại hay đi công tác xa nên không yên tâm để tôi sống một mình. Thế là họ mua cho tôi một căn hộ và thuê một người giúp việc gọi là dì Vương đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho tôi.


Hôm nay tôi vừa nhận được tiền chia cổ tức nên tiện tay mua một chiếc túi mới, giá hai mươi triệu.


Vừa về đến nhà, dì Vương đã tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc túi tôi đang cầm:


“Duệ Duệ à, cái túi này nhìn đẹp quá, con mua bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi nằm dài trên ghế sofa, đang định bật tivi, cũng chẳng để tâm, tiện miệng đáp:
“Hai mươi triệu thôi dì ạ.”


Ai ngờ dì ấy lập tức nổi đóa, bỏ luôn nồi thức ăn đang nấu dở, phập một tiếng đặt mạnh con d a o xuống:


“Duệ Duệ, con sao lại tiêu hoang như vậy chứ? Một cái túi tận hai mươi triệu, toàn là tiền con trai dì đấy! Nó làm lương có sáu triệu một tháng thôi, con lấy quyền gì mà xài đồ đắt vậy?”


Tôi sửng sốt nhìn dì, không hiểu nổi tư duy của bà ấy.
“Dì ơi, đây là tiền của con mà, có liên quan gì đến con trai dì đâu? Con được chia cổ tức mỗi tháng cả trăm triệu, con tiêu sao là việc của con, dì lo làm việc của mình đi.”


Mặt dì Vương đỏ gay, nhưng cũng không biết đáp lại thế nào.


Tôi nhẹ giọng nhắc:
“Dì mau nấu ăn đi, chuyện không nên lo thì đừng lo.”


Xem ra lần này ba mẹ tôi thuê phải người không ổn rồi...

 

 
 

02


Dì Vương đã làm việc ở đây được một tháng. Lúc mới đến, bà ấy khá tận tâm và chu đáo, tôi cũng thấy khá yên tâm. Nhưng dạo gần đây, dì ấy cứ xen vào chuyện riêng của tôi khiến tôi thấy không thoải mái.


Tôi vừa xem xong một bộ phim tài liệu thì dì ấy cũng vừa nấu xong cơm.


Dì đặt bát đũa xuống, dặn dò:
“Duệ Duệ, ở nhà cũng đừng đi chân đất mãi, con gái phải biết giữ gìn sức khỏe.”


Dì còn mang dép đến tận nơi cho tôi.


Dù dì Vương có lúc nói chuyện hơi khó nghe, nhưng nhìn chung đối xử với tôi vẫn tốt. Vì vậy tôi cũng không có ý định đổi người khác.


Trong lúc ăn cơm, dì ngập ngừng hỏi:
“Duệ Duệ, hồi nãy dì nói vậy có làm con không vui không?”


Tôi nhìn ánh mắt bà, mặt cũng dịu lại đôi chút.


Dì tiếp tục:
“Dì không phải muốn xen vào chuyện của con đâu. Nhưng mà... hai mươi triệu cho một cái túi thì thật sự là quá đắt. Giờ kinh tế khó khăn, kiếm tiền không dễ. Số tiền con xài cũng là công sức của ba mẹ con đấy. Con là sinh viên rồi, nên học cách nghĩ cho ba mẹ. Bạn bè con chắc cũng không ai mua túi đắt như vậy đâu, họ đều chọn cái nào vừa tiền. Mà túi đắt còn phải giữ gìn, chứ loại vài trăm ngàn xài thoải mái, chán rồi thay cũng không tiếc.”


Dì nói cứ như đang lo lắng cho tôi thật, khiến tôi cũng hơi mềm lòng.


Đúng là ba mẹ tôi bận bịu đi công tác suốt, cũng cực thật…


Tôi gật đầu vẻ đồng tình, nói chân thành:
“Dì nói đúng thật. Vậy thì mỗi ngày con cũng không đưa dì thêm 200 nghìn tiền đi chợ nữa đâu, con tiết kiệm lại vậy.”


Ban đầu tôi đưa dì 500 nghìn mỗi ngày, sau đó dì từng bóng gió nói giá thực phẩm tăng nên tôi cho thêm 200 nữa.


Nhưng nếu tiết kiệm thì thôi khỏi đưa, tôi cũng hỏi bạn rồi, 500 là đủ mua cả đống đồ ăn rồi.


Mặt dì Vương lập tức thay đổi, định nói gì đó nhưng tôi đã cúi đầu ăn tiếp, lại còn có vẻ không vui. Bà đành ngậm miệng, chỉ nhìn tôi với ánh mắt rất khó hiểu.

 

 
 

03


Hôm sau, dì Vương vẫn dậy sớm làm bữa sáng cho tôi như thường lệ.


Nhưng trông mặt có vẻ không vui, thấy tôi ngồi nhẩn nha ăn, dì nhịn không được mà nói:
“Duệ Duệ, quần áo bẩn hôm qua con mặc đem đi giặt đi, con gái mà lười biếng thế, sau này gả chồng bị người ta cười cho đấy.”


Dì nói như chuyện đương nhiên, khiến tôi cau mày.


“Dì ơi, đó là công việc của dì mà.”
Tôi thuê dì không chỉ nấu ăn mà còn làm việc nhà, giặt giũ, dọn dẹp luôn.


Tôi nhắc lại một cách nhẹ nhàng nhưng cứng rắn.


Dì nhìn tôi với ánh mắt lạnh ngắt, nhưng tôi chẳng buồn bận tâm.


Ngay sau đó, dì đập mạnh đôi đũa xuống bàn, rồi rửa bát với âm thanh loảng xoảng. Làm tôi phát bực:
“Dì làm ơn nhỏ tiếng giùm.”


Dì đáp khẽ rồi lặng lẽ vào phòng tôi, bắt đầu dọn dẹp và giặt đồ.


Tôi ngồi trên ghế, vừa nhíu mày vừa mở điện thoại lên tìm người giúp việc mới.


Làm hết tháng này rồi thay người khác vậy.


04


Sáng hôm sau, sắc mặt dì Vương đã dịu lại, cư xử cũng mềm mỏng hơn hẳn, như thể đổi sang một người khác vậy.


Bình thường dì ăn cùng tôi, mỗi lần nấu cơm đều làm dư ra rất nhiều. Tôi ăn không hết, dì lại gom mang về. Tôi đã vài lần bảo dì nấu ít lại, nhưng dì nói làm nhiều để tôi có thể chọn món mình thích, ăn cũng thấy ngon miệng hơn. Vì thế tôi cũng tăng thêm khoản chi cho tiền ăn.


Tôi không phải người chi li, nhưng gần đây cách hành xử của dì khiến tôi bắt đầu nghi ngờ động cơ thực sự.


Đang ăn cơm, dì đột nhiên hỏi:
“Duệ Duệ, con ở căn hộ sang như thế này, chắc bố mẹ cho con nhiều tiền tiêu vặt lắm nhỉ?”


Tôi nhướn mày:
“Cũng khá nhiều. Sao vậy dì?”


Dì đặt đũa xuống, vẻ mặt như người có lòng lo xa, dịu giọng thuyết phục:


“Duệ Duệ à, dì có ý này muốn bàn với con. Con có nhiều tiền tiêu vặt, lại dễ tiêu hoang, vậy không bằng đưa tiền cho dì giữ hộ. Lúc nào cần thì cứ nói với dì, ngày tối đa một trăm, một tháng ba triệu là đủ. Còn lại dì giữ giùm, giúp con tiết kiệm.”


Dì vừa nói vừa nhìn chằm chằm nét mặt tôi, thấy tôi không biến sắc mới tiếp tục nói tiếp.


Tôi buông mạnh đũa xuống bàn, làm dì giật mình.


“Dì à, tiền của con, con muốn tiêu sao là quyền của con. Con không cần người ngoài giữ giùm. Con đủ trưởng thành để tự quản lý tài chính của mình.”


Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy phản cảm đến vậy với một người. Tôi tiêu tiền của mình, tại sao phải giao cho người khác rồi còn phải ngửa tay xin lại?


Đừng nói là một người giúp việc, ngay cả họ hàng thân thích trong nhà cũng chưa ai dám nghĩ đến chuyện đụng vào tiền của tôi.


Sắc mặt dì Vương tối sầm, giọng gay gắt:
“Duệ Duệ, dì nói vậy là vì lo cho con! Con tiêu xài như nước, cái túi hai mươi triệu đó, con biết bao giờ mới dành dụm được? Nếu mai sau con lấy...”


Dì chợt bịt miệng lại.


Tôi cười lạnh:
“Dì định nói là con lấy ai cơ?”


Dì luống cuống chữa lời:
“Ý dì là... sau này con gả cho người ta, nếu vẫn tiêu xài thế thì tiêu hết tiền chồng mất, nên giờ phải biết lo xa.”


“Dì à, chuyện tương lai của con, không đến lượt dì lo. Lại còn lấy tiền chồng tiêu nữa à, nghe mà buồn cười.”


Dì Vương mặt lúc trắng lúc xanh, chẳng nói được gì.


Tôi không muốn cãi nhau với kiểu người cố chấp này. Giải thích với họ chỉ phí công.

“Duệ Duệ, dì chỉ lo cho con thôi…”


“Không cần. Dì làm hết tháng này rồi nghỉ đi. Nhà con nhỏ, chứa không nổi vị ‘Phật sống’ như dì đâu.”


Dì hoảng loạn, lập tức quỳ sụp xuống:
“Duệ Duệ! Dì sai rồi! Đừng đuổi dì! Nhà dì còn bao nhiêu người trông vào tiền này, dì van con đấy!”


Dì vừa khóc vừa tự tát mình, khiến tôi sợ hết hồn. Tôi bảo dì đứng lên nói chuyện đàng hoàng thì dì không chịu, cứ bắt tôi phải hứa không đuổi việc thì mới chịu đứng dậy.


Tôi đúng là bỏ tiền ra… rước một nàng công chúa về nhà!

 

Chương tiếp
Loading...