Tôi Chỉ Giao Cơm, Không Giao Tình

Chương 3



Chưa kịp nói hết câu, "bốp" — một bạn tát thẳng vào mặt cô ta:

 

"Tỉnh chưa? Nóng gần chết còn bắt người ta leo lầu, đầu óc có vấn đề hả?"

 

Bị đánh, Lâm Na gào lên như điên, xông tới định nhào vào bạn đó.

 

Đúng lúc cô ta giậm chân lên sàn thang máy — "bụp", thang máy ngừng hoạt động, đèn đỏ bật lên.

 

Khi cô chủ nhiệm và kỹ thuật viên thang máy đến, thấy lại là Lâm Na gây chuyện, lập tức bắt gọi phụ huynh lên trường.

 

Kết quả, Lâm Na bị đọc tên phê bình trước toàn trường, còn mất luôn suất trợ cấp khó khăn.

 

Ba mẹ cô ta cũng cạn lời, tuyên bố không chu cấp đồng nào nữa — vì phí sửa thang lần này tốn 5.000 tệ.

 

Lâm Na mất trợ cấp, không còn tiền tiêu vặt.

 

Công việc làm thêm quanh trường thì người ta đã đủ người hết.

 

Vậy là cô ta nhắm luôn vào công việc ship hàng của tôi.

 

Thấy vẻ mặt tội nghiệp của cô ta, tôi lạnh lùng đáp:

 

"Năn nỉ tôi cũng vô ích. Tôi chuyên giao mì lạnh, một ngày lắm thì được năm sáu chục. Cậu tham gia thì tôi còn đơn nào nữa để mà làm?"

 

Huống hồ gì, đến chính cô ta cũng biết, chú bán mì lạnh còn lâu mới thuê mình.

 

Bị tôi nói trúng tim đen, Lâm Na hừ lạnh:

 

"Ai thèm năn nỉ cậu? Không có cậu thì trái đất ngừng quay chắc?"

 

Tôi chẳng buồn đôi co, lo đi giao nốt đống đơn.

 

Thế mà tôi phải công nhận một điều: Lâm Na đúng là mặt dày hết phần thiên hạ.

 

Chẳng hiểu sao, cô ta lại nịnh được mấy chủ quán khác trong căn-tin cho mình làm giao hàng tận phòng.

 

Các chủ quán thấy tiệm mì lạnh tôi giao ăn nên làm ra, liền bắt chước theo.

 

Thế là tôi mặc áo đỏ, Lâm Na mặc áo xanh, cả hai thi nhau giao cơm.

 

Mà món bên cô ta nhiều hơn — đủ kiểu món ăn, đơn hàng cũng nhiều hơn tôi.

 

Vừa thấy tôi chạy hộc lên thang máy, cô ta liền đặt đống cơm xuống sàn, điên cuồng bấm nút đóng cửa.

 

Ngay lúc cửa sắp khép, tôi dùng ngón út bấm nút mở cửa, kịp chen vào.

 

Thở không ra hơi, tôi liếc nhìn mấy hộp đồ ăn đang chảy nước, nhắc khéo:

 

"Cậu nhiều đơn thế này, không thì nhờ mấy bạn khác giao phụ đi? Cậu làm một mình thế này chậm, rồi người ta phàn nàn đấy."

 

Lâm Na chẳng cảm ơn còn cười khẩy:

 

"Ghen vì tôi có nhiều đơn chứ gì."

 

Nhưng rồi chuyện cũng vỡ lở.

 

Tôi vừa giao mì xong về lại căn-tin, chú bán mì lạnh đưa cho tôi chai nước, chỉ về phía đối diện.

 

Mấy chủ quán đang xúm lại mắng Lâm Na:

 

"Cô giao kiểu gì mà đồ ăn tràn ra cả? Sinh viên gửi ảnh than trời kìa, bọn tôi còn mặt mũi nào lấy tiền?"

 

Lâm Na mặt tỉnh bơ:

 

"Liên quan gì tôi? Các ông nhiều đơn, giục như cháy nhà. Tôi giao tới đúng giờ là giỏi rồi. Đồ ăn có đổ đâu, chỉ dây ra hộp tí xíu thôi. Giờ sinh viên yêu sách ghê."

 

Vấn đề là hộp đồ ăn trường dùng toàn loại giấy trắng, Lâm Na thì bọc mỗi cái túi nilon bên ngoài.

 

Chỉ cần đổ nước ra ngoài một chút, lúc bóc hộp dễ dính ra quần áo, sách vở.

 

Các chủ quán tức sôi máu nhưng chẳng làm được gì, đành gắt lên:

 

"Hôm nay không có tiền giao hàng đâu."

 

Nhưng họ rõ là đánh giá thấp độ lì lợm của Lâm Na.

 

Nghe vậy, cô ta chỉ thẳng mặt người ta:

 

"Tôi làm thì tôi phải được trả tiền, không thì tôi kiện các ông, làm cho căn-tin các ông đóng cửa luôn bây giờ!"

 

Mấy người kia mặt mày xám ngoét, chỉ còn nước rút tiền ra trả.

 

Ngay sau đó, Lâm Na đăng story:

 

"Cảm giác kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, thật tuyệt!"

 

Phía dưới là một rổ comment chửi te tua:

 

"Tuyệt cái đầu bà. Cơm của tôi tràn cả túi nilon, bóc ra là hỏng con búp bê tôi mới mua."

 

"Đưa đũa thì đũa dính đầy dầu, mở cũng mở không nổi. Ai chịu nổi?"

 

...

 

Đối mặt với cả đống chỉ trích, Lâm Na chỉ thản nhiên thả một câu:

 

"Dù ngàn người chỉ trích, tôi vẫn không quay đầu."

 

Nhưng báo ứng của Lâm Na cũng đến rất nhanh.

 

Hôm đó, tôi đến lấy đơn như thường lệ, vừa tới nơi đã thấy Lâm Na đang cãi nhau om sòm với các chủ quán khác.

 

Hóa ra mấy chủ quán đều đồng loạt từ chối để cô ta tiếp tục giao hàng, thà bỏ luôn mảng giao cơm còn hơn dính líu tới cô.

 

Lâm Na mất chỗ làm, liền quay sang chửi từng người:

 

"Mấy người đúng là bỏ dở giữa chừng, làm ăn vậy bảo sao chẳng khá lên được! Không cho tôi giao thì thôi, bà đây cũng chẳng thèm giao cho mấy người!"

 

Các chủ quán mặt lạnh tanh, coi như không nghe thấy, bởi họ biết cãi nhau với Lâm Na chẳng có ích gì, giả điếc là cách tốt nhất.

 

Đợi Lâm Na đi rồi, nhìn đám chủ quán mặt ủ mày chau, tôi bỗng nảy ra một ý.

 

Tôi bước đến, chú bán mì lạnh cứ tưởng tôi cũng muốn ôm hết đơn như Lâm Na, vội vàng can:

 

"Mẫn à, cháu đừng như vậy, cháu làm không xuể đâu, đến lúc bị chê thì chú cũng không giúp gì được."

 

Tôi lắc đầu, trấn an chú cứ yên tâm.

 

Khi tôi nói có thể giới thiệu các bạn khác cùng tham gia giao cơm cho ký túc xá, đám chủ quán mắt sáng rực, vỗ đùi đen đét:

 

"Sao tụi tôi ngu vậy trời, ai bảo chỉ có một người giao được? Nhiều sinh viên vậy, thay người khác là xong rồi!"

 

Chú bán mì lạnh đứng sau lưng tôi đưa cho tôi chai Ice Peak có cắm sẵn ống hút, cảm động nói:

 

"Mẫn à, đầu óc cháu đúng là nhanh nhạy, không chỉ tìm được nữ shipper, tụi mình còn có thể tuyển cả nam chứ, ký túc nam cũng cần người giao mà!"

 

Thế là tôi đăng thông báo tuyển shipper của các quán ăn lên group confession trường.

 

Tiền công vẫn là hai tệ một đơn, một ngày chạy tốt có thể kiếm được năm sáu chục, tin vừa đăng đã có rất nhiều bạn hào hứng đăng ký.

 

Chỉ trong vài ngày, trong trường xuất hiện đủ loại áo shipper đỏ, vàng, xanh – cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

 

Khi không có đơn, tụi tôi tụ họp ở căng-tin tám chuyện, nào là ai chạy nhiều đơn nhất hôm nay, ai bị giao nhầm, ai bị khách từ chối...

 

Trong lúc đó, Lâm Na lại muốn chen chân quay lại làm shipper.

 

Nhưng lần này thì bị tất cả chủ quán từ chối thẳng thừng.

 

Không có việc, không có tiền từ bố mẹ, trợ cấp cũng bị cắt.

 

Câu cô ta từng post: "Một bữa ăn nhìn rõ một con người, đáng giá!"… đúng là lời tiên tri ứng nghiệm.

 

Rồi chuyện càng bung bét.

 

Một hôm, trong nhóm giao hàng, có rất nhiều sinh viên than bị đau bụng sau khi ăn cơm giao tận nơi, có người còn phải vào viện.

 

Các chủ quán hoảng hồn, lập tức triệu tập toàn bộ shipper đến hỏi chuyện.

 

"Mấy đứa giao cơm hôm nay có trộn gì thêm vào đồ ăn không đấy?"

 

Cả đám ngơ ra rồi lắc đầu quầy quậy.

 

Chú bán mì lạnh bước ra, thở dài:

 

"Không phải chú nghi ngờ tụi con đâu, nhưng thật sự rất kỳ lạ. Mấy bạn bị đau bụng ăn cơm từ các quán khác nhau, không thể tất cả đều có vấn đề. Tụi chú còn lưu mẫu đồ ăn để xét nghiệm, hoàn toàn không có gì bất thường cả."

 

Cũng đúng thôi, nhà trường còn lập tức can thiệp, tạm thời cho dừng hoạt động căn-tin, đặt đồ ăn từ tiệm bên ngoài vào.

 

Ngay lúc đó, cô chủ nhiệm dẫn theo mấy cảnh sát xông vào:

 

"Lâm Na đâu rồi? Cô ta dám bỏ thuốc xổ, nấm mốc vào đồ ăn của sinh viên, to gan thật!"

 

Thì ra, vì bọn tôi nhận đơn nhiều hơn, nên ngày càng đông sinh viên đặt cơm.

 

Thường bọn tôi giao xong sẽ để cơm trước cửa ký túc xá rồi đi tiếp.

 

Lâm Na nhân cơ hội, với những bạn ra lấy cơm muộn, liền lén bỏ thuốc xổ, nấm mốc vào đồ.

 

Kết quả, một đống sinh viên ăn xong đau bụng, ngộ độc.

 

May mà hành lang có camera, bằng chứng rõ rành rành.

 

Đối mặt với chứng cứ, Lâm Na không chối được nữa, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán độc:

 

"Trần Mẫn! Nếu hôm đó cậu mời tôi ăn bát mì lạnh đó, không đòi tôi tiền, thì tôi đâu đến nông nỗi này. Tôi hận cậu!"

 

Cuối cùng, Lâm Na bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn.

 

Cô ta đã đủ tuổi vị thành niên nên sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.

 

...

 

Căn-tin được mở lại sau vài ngày.

 

Trường còn liên hệ với mấy anh học công nghệ thông tin, làm hẳn một mini app đặt đồ ăn.

 

Tụi tôi giờ không cần nhận đơn qua group chat nữa, mà dùng app nhận đơn – tiền công cũng được chuyển trực tiếp, tiện hơn hẳn.

 

Chú bán mì lạnh dúi vào tay tôi chai Ice Peak nữa:

 

"Trần Mẫn, tụi chú thật lòng cảm ơn cháu!"

 

Tôi phất tay:

 

"Không có gì, cháu đi giao đơn tiếp đây!"

 

Khoác lên người chiếc áo đỏ, tôi xoay người rảo bước:
"Giao cơm tiếp nào~!"

 

[HẾT]

Chương trước
Loading...