Sống Lại Tôi Dạy Dỗ Thực Tập Sinh Mới Đến
Chương 1
1
"Mọi người nhiệt liệt chào đón, đây là thực tập sinh mới của khoa chúng ta."
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cô gái trông sạch sẽ gọn gàng. Lười đối phó, tôi chỉ qua loa vỗ tay theo mọi người.
Vừa định tìm cớ chuồn đi thì bị trưởng khoa gọi lại.
"Thi Thi, đều là nữ đồng nghiệp cả, sau này cô ấy sẽ theo cô học hỏi."
Cô gái đứng bên cạnh trưởng khoa nhìn bảng tên của tôi, lễ phép chào:
"Chào cô, bác sĩ Ngô. Tôi là Trương Hiểu Vũ, sau này mong được chỉ dạy nhiều!"
Giọng điệu khiêm tốn, nhưng chỉ cần quan sát kỹ, có thể thấy trong mắt cô ta đầy sự khinh thường.
Tôi không tỏ ra quá nhiệt tình, chỉ gật đầu qua loa.
Ở kiếp trước, trưởng khoa cũng giao Trương Hiểu Vũ cho tôi hướng dẫn.
Ban đầu, cô ta hờ hững với tôi, nhưng với trách nhiệm của một người hướng dẫn, tôi vẫn cố gắng dạy dỗ.
Chẳng ngờ, tôi thường xuyên tìm không thấy người đâu.
Quan sát vài lần, tôi phát hiện cô ta bận "phục vụ" bệnh nhân.
Rõ ràng tôi bảo cô ta theo bác sĩ nội trú học thay băng, nhưng bệnh nhân giường số 3 nhờ rót nước, cô ta liền bỏ dở công việc chạy đi làm.
Bệnh nhân giường số 6 không có người nhà mua cơm, dù chưa hết ca làm, cô ta vẫn cởi áo blouse trắng chạy ngay xuống căng-tin.
Thấy vậy, tôi đành tìm cô ta nói chuyện riêng.
Không ngờ, cô ta thản nhiên nói:
"Lương y như từ mẫu, bệnh nhân có nhu cầu, tôi giúp là chuyện đương nhiên."
"Tôi không cần cô quản. Đừng tưởng lớn hơn tôi vài tuổi là có thể ra oai!"
Nghe vậy, tôi không hề tức giận.
Có lòng nhân ái là tốt, nhưng cô ta đã học y nhiều năm, đáng lẽ lòng nhân ái ấy phải thể hiện trên bàn m ổ.
Nhưng cuộc nói chuyện không có tác dụng, cô ta vẫn làm theo ý mình.
Đồng nghiệp đều nghĩ cô ta chỉ là kiểu người lạnh lùng, nhưng một thực tập sinh biết đồng cảm với bệnh nhân thì cũng không phải vấn đề lớn.
Cho đến khi cô ta vi phạm nguyên tắc, tự ý tiết lộ bệnh tình của một bệnh nhân u n g t h ư dù gia đình không đồng ý.
Sau khi biết sự thật, bệnh nhân suy sụp đến mức muốn tutu hai lần chỉ trong nửa ngày.
Người nhà bệnh nhân đến văn phòng chất vấn, nhưng cô ta lại cãi lại:
"Mỗi người đều có quyền con người, tại sao phải giấu bệnh tình của cô ấy? Cô ấy sắp hết thời gian rồi, cô ấy có quyền quyết định quãng đời còn lại của mình!"
Người nhà giận dữ, lập tức khiếu nại.
Lúc này, trưởng khoa mới tiết lộ cô ta là con gái của phó viện trưởng.
Là thực tập sinh lại có bối cảnh như vậy, cô ta đương nhiên không bị gì.
Người chịu trách nhiệm chỉ có tôi, người hướng dẫn.
Cuối cùng, tôi phải bồi thường 10.000 tệ tiền tổn thất tinh thần cho gia đình bệnh nhân.
Nhưng tệ hơn nữa, tôi bị mất tư cách xét duyệt danh hiệu ưu tú trong năm đó.
Sau sự việc này, cô ta thu mình lại một thời gian.
Nhưng có lần, trong ca trực đêm, tôi chỉ vừa đi vệ sinh một lúc, cô ta đã tự ý dùng tài khoản của tôi kê sai thuốc cho bệnh nhân.
May mà y tá phát hiện kịp, bệnh nhân mới tránh được nguy hiểm.
Đùa giỡn với tính mạng bệnh nhân, tôi không thể nhịn nổi nữa.
Bất kể cô ta là con gái ai, tôi cũng chửi cho một trận tơi bời.
Không ngờ, cô ta ghi hận trong lòng, chụp lại đơn thuốc kê sai có tên tôi rồi tung lên mạng.
Dư luận bùng nổ, tôi bị vu là kẻ coi thường mạng sống bệnh nhân.
Bệnh viện chọn cách bảo vệ danh tiếng, sa thải tôi ngay lập tức.
Nhiều năm cố gắng đổ sông đổ bể, không còn bệnh viện nào dám nhận tôi nữa.
Tôi rơi vào t r ầ m c ả m, và vào một đêm mưa, tôi đã dùng chính con d a o p h ẫ u t h u ậ t quen thuộc để kết thúc cuộc đời mình.
Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại quay về ngày đầu tiên Trương Hiểu Vũ đến thực tập.
Lần này, tôi sẽ không can thiệp vào cái gọi là "lòng nhân ái" của cô ta nữa!
Số phận của tôi, tôi tự quyết định!
Y thuật này, cô ta không học cũng chẳng sao!
2. Trọng Sinh: Cô Không Học Cũng Được!
Thấy tôi lạnh nhạt, Trương Hiểu Vũ lộ vẻ khó chịu.
Tôi chẳng hề sợ hãi, bình tĩnh chỉ vào xe bệnh án:
"Ngồi đó đi, nhiệm vụ hôm nay của cô là ở văn phòng làm quen với bệnh án."
Dù sao chuyện cô ta là "con ông cháu cha" vẫn chưa lộ ra, trên danh nghĩa tôi vẫn là người hướng dẫn của cô ta. Có khó chịu thì cũng phải nhịn!
Cô ta s i ế t chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước xe bệnh án.
Tôi tập trung vào công việc, đến khi có người nhắc mới nhận ra đã đến lúc bàn giao ca đêm.
Vừa báo cáo đến bệnh nhân giường số 2, đột nhiên bệnh nhân ho ra máo dữ dội, tính mạng nguy kịch!
Tôi lập tức tiến hành cấp cứu, bảo thực tập sinh Tiểu Tống đi lấy xe cấp cứu.
Nửa phút sau, xe đẩy đến, nhưng tôi phát hiện thuốc cầm máo dự trữ không đủ!
Tôi vội vàng hét lên:
"Trương Hiểu Vũ, mau đến nhà thuốc mượn vài ống thrombin!”
Cô ta là con gái phó viện trưởng, nắm rõ sơ đồ bệnh viện, mà lúc này nhân lực không đủ, chỉ có cô ta rảnh tay để chạy đi lấy thuốc.
Nhưng cô ta lại cãi ngay tại chỗ:
"Tôi đến bệnh viện để học kiến thức, không phải để sai vặt!"
"Sáng nay tôi đã cảm thấy cô không ưa tôi, có phải cô cố tình nhân cơ hội này để h à n h h ạ tôi không?"
Lời vừa dứt, mọi người kinh ngạc nhìn cô ta.
Tôi tức đến mức tay cầm băng cầm máo cũng run lên.
Kiếp trước, cô ta cũng thường xuyên phát ngôn "sốc tận óc" như thế.
Có thể rót nước cho bệnh nhân, có thể đi bộ mười phút đến căng-tin mua cơm, nhưng bác sĩ bảo đi lấy thuốc, đưa bệnh án thì tuyệt đối không làm!
Tôi đã kiên nhẫn khuyên bảo, cô ta lại quay đầu tố cáo tôi "thường xuyên sai bảo thực tập sinh".
Kết quả, phó viện trưởng ghim tôi, mãi không duyệt thăng chức, làm tôi lỡ mất cơ hội xét duyệt cả năm!
Lúc này, bệnh nhân nguy kịch, cô ta vẫn tranh cãi mấy chuyện nhảm nhí này. Tôi đã đánh giá thấp bộ não "thiên tài" của cô ta rồi!
Tiểu Tống thấy vậy lập tức chạy ra ngoài.
Không ai ngờ, Trương Hiểu Vũ lại túm lấy cậu ấy:
"Cậu ngốc à? Cô ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi!"
"Đừng đi! Bọn họ chỉ thích batnat thực tập sinh!"
Tiểu Tống nhìn bệnh nhân mặt mũi trắng bệch, sắp hôn mê, lập tức hất tay cô ta ra, lớn tiếng mắng:
"Cô bị điên à? Đây là bệnh viện! Bệnh nhân cần thuốc để cứu mạng đấy!"
Sắc mặt Trương Hiểu Vũ thoáng hoảng hốt, nhưng vẫn ngang ngược:
"Nếu gấp vậy sao cô ta không tự đi? Cô ta đâu có què, dựa vào đâu lại sai người khác?"
Một y tá đang tiêm thuốc bên cạnh bật cười khẩy:
"Não cô có bị úng nước không? Bệnh nhân ho ra máo, bác sĩ Ngô mà đi thì ai cấp cứu?"
Trương Hiểu Vũ vừa xấu hổ vừa tức tối, giang tay chắn trước cửa:
"Không được! Ai đi lấy thuốc tức là chịu thua!"
Tôi nóng ruột, trán lấm tấm mồ hôi.
Đúng lúc này, người nhà bệnh nhân vừa đi mua cơm về.
Nghe vậy, anh ta lập tức ném hộp cơm xuống đất, t á t Trương Hiểu Vũ hai cái như trời giáng:
"Con điên này! Cút ngay! Đừng cản bác sĩ cứu người!"
"Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, cô đền mạng được không?!"
Trương Hiểu Vũ sợ tái mặt, vẫn muốn chống đối, nhưng thấy người nhà bệnh nhân bừng bừng sát khí, cô ta chỉ biết ôm má lùi sang một bên, không dám hó hé.
Tiểu Tống không rảnh chửi cô ta nữa, vội vàng chạy đi lấy thuốc.
Các đồng nghiệp xung quanh, vì kiêng dè gia đình bệnh nhân, không nói gì thêm, chỉ có một người lạnh lùng lườm cô ta một cái.
May mắn, băng cầm máo đã phát huy tác dụng. Với thuốc Tiểu Tống mang về, tình trạng bệnh nhân nhanh chóng ổn định lại.
Sau ca cấp cứu, mọi người tất bật viết bệnh án, bổ sung y lệnh.
Không một ai để ý đến Trương Hiểu Vũ đang ôm mặt.
Thấy vậy, tôi cảm thấy yên tâm.
Chỉ cần mọi người nhìn rõ bản chất của cô ta, sẽ không để cô ta tiếp xúc với bệnh nhân nữa.
Chỉ như vậy, tính mạng bệnh nhân mới được đảm bảo.
Thực tập sinh có thể vụng về, có thể lười biếng—nhưng tuyệt đối không được ngu xuẩn!
Bởi vì sinh mạng con người không phải trò đùa!
3
Chuyện này không thể dễ dàng cho qua như vậy. Sáng sớm hôm sau, người nhà bệnh nhân đã đến viện trưởng khiếu nại.
"Vì mượn thuốc mà làm chậm trễ việc cấp cứu, chuyện này nếu ông không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ lập tức đưa lên mạng tố cáo các người!"
"Anh trai tôi còn nói bệnh viện của các người y thuật tốt, đáng tin cậy, tôi thấy toàn là nói phét! Suýt nữa vợ tôi mất mạng ở đây!"
Người nhà bệnh nhân có một người thân làm việc trong Sở Y tế, nên viện trưởng vốn đã rất coi trọng vụ việc này. Bây giờ còn bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, ông ta lập tức trút hết cơn giận lên khoa của chúng tôi.
"Chuyện gì đây? Có ai ra giải thích cho tôi không?"
Tôi nhìn sang Trương Hiểu Vũ, cô ta đang co người lại ở góc tường, không dám lên tiếng.
Kiếp trước, mỗi lần cô ta phạm lỗi, tôi – người hướng dẫn thực tập của cô ta – đều đứng ra chắn cơn giận từ lãnh đạo thay cô ta. Dù biết cô ta có quan hệ, nhưng tôi vẫn thương cảm vì cô ta chỉ là thực tập sinh, chẳng biết gì, nên tôi bỏ qua. Nhưng kết quả thì sao? Cô ta hại tôi mà không hề chớp mắt.
Kiếp này, tôi sẽ không làm "kẻ chuyên gánh tội" nữa!
Chuyện xảy ra hôm qua ai cũng thấy rõ. Cho dù cô ta là người có quan hệ, thậm chí là con gái viện trưởng, thì cũng không thể tránh khỏi bị xử lý!
Tiểu Tống tính nóng, không nhịn được liền lên tiếng tố cáo trước.
"Còn không phải do Trương Hiểu Vũ sao? Hôm qua bác sĩ Ngô bảo cô ta đi mượn thuốc, vậy mà cô ta không chịu đi!"
Có người mở lời trước, những người khác cũng lập tức xôn xao bàn tán về chuyện hôm qua.
"Đúng vậy! Người nhà bệnh nhân tức giận cũng phải! Nếu tôi là họ, tôi cũng muốn t á t cô ta một cái!"
"Lúc cấp cứu, cô ta còn cãi lý với bác sĩ Ngô!"
"Tôi nhìn rất rõ nhé, cả ngày hôm qua bác sĩ Ngô không hề bắt cô ta cầm bệnh án, sao cô ta lại nói mình chỉ bị sai vặt? Chẳng có bản lĩnh gì, nhưng dựng chuyện thì giỏi lắm!"
Một y tá trẻ nghe thấy, cũng xen vào:
"Thật kỳ lạ! Trưa hôm qua tôi còn thấy cô Trương chạy đi mua cơm cho bệnh nhân, mà nhà thuốc còn gần hơn căn-tin, sao cô ta lại không chịu đi?"
Trương Hiểu Vũ dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, bị mọi người chỉ trích đến mức mặt đỏ bừng.
Tôi cứ tưởng cô ta sẽ bị xử lý, kết thúc thực tập và quay về trường, nhưng không ngờ trưởng khoa lại lên tiếng bênh vực cô ta.
"Làm gì mà nghiêm trọng thế? Tiểu Trương vẫn là thực tập sinh, không biết gì cũng là chuyện bình thường!"
Nói xong, ông ta lại quát tôi:
"Ngô Thi Thi! Cô làm giáo viên hướng dẫn kiểu gì vậy? Một lát nữa cô dẫn Tiểu Trương đi xin lỗi bệnh nhân đi! Học sinh làm không tốt, trách nhiệm là của giáo viên!"