Săn Phù Thủy

3



Sau đó cô ta tiếp tục lục lọi ngăn tủ đầu giường và bàn trang điểm, nhét vào túi mỹ phẩm và đồ trang điểm đắt tiền chưa bóc hộp.


Tiếp theo, cô ta lục bàn làm việc, bỏ cả máy tính bảng vào túi.


Cuối cùng, cô ta bắt đầu cắt quần áo, đập máy tính, ném đồ đạc...


Sau khi làm xong tất cả những việc đó, cô ta vào bếp, mở tủ lạnh, nhìn vào trong một lúc, lấy một chai sữa tươi nhập khẩu dung tích một lít ra, uống vài ngụm rồi ném xuống đất, lại lấy một nắm dâu tây nhét vào miệng, ăn đến nỗi miệng dính đầy nước đỏ, những quả chưa ăn đến thì cô ta đổ hết xuống đất...


Từ đó, dư luận bắt đầu dần phân tách ra.


Một số bình luận bắt đầu tỏ ra thương cảm với những cô gái bị kết tội “tiểu tam” mà không có bằng chứng, tất nhiên bao gồm cả tôi, nạn nhân chính của vụ việc này.


“Phụ nữ độc thân có tiền có nhan sắc là tiểu tam, ờmmmm, đầu óc có bị sao không vậy?”


“Chỉ chọn đồ đắt tiền, người này đang tìm tiểu tam hay tìm tiền vậy?”


“Yêu cầu nạn nhân kiên quyết tố cáo tội đột nhập trộm cắp, cảm ơn. Tôi học luật, có thể hỗ trợ, đẩy bình luận của tôi lên đầu đi.”


...


Tôi lướt qua từng bình luận, họ đa phần là những phụ nữ trẻ có học thức, trong cùng một hoàn cảnh, rõ ràng dễ đồng cảm hơn với những cô gái bị áp bức.


Nhưng những lời lý trí hiếm hoi này vẫn bị chìm nghỉm trong mạng xã hội.


Thích Kiều lên livestream.


Tinh thần cô ta khá tốt, mặt đầy ngấn thịt cùng với bọt nước bắn tung tóe hiện trước ống kính.


Cô ta nói cô ta đã bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng cùng chồng mình là Chu Đầu Sơn, vì muốn chăm con nên đã chọn ở nhà làm mẹ toàn thời gian.


Có bão bình luận nghi ngờ tại sao cô ta phải làm mẹ toàn thời gian?


Cô ta thay đổi thái độ, ngang ngược nói: “Phụ nữ đi làm lương cao nhất cũng chỉ được 3000 mỗi tháng, có tư cách gì mà coi thường người làm mẹ toàn thời gian!”


“Ai bảo mẹ toàn thời gian không phải là phụ nữ độc lập, tôi chăm lo gia đình, dạy dỗ con cái, quản lý nhà cửa ngăn nắp giúp anh ta, chính tôi là người giúp anh ta không phải lo lắng gì mà yên tâm ra ngoài phấn đấu làm việc, tôi là người vợ vĩ đại, cũng là người mẹ vĩ đại!”


“Đằng sau mỗi người đàn ông thành công, đều có một người phụ nữ xuất sắc.” Lúc nói câu này, cô ta đầy vẻ tự hào, tỏ rõ hình ảnh một nữ doanh nhân thành đạt.


Cô ta đã sinh cho chồng hai con gái và một con trai, quán xuyến việc nhà nhiều năm, thực hiện lòng vĩ đại trong nhận thức của mình, nhưng chồng cô ta lại lấy cớ xã giao, ngày càng về nhà muộn, thường xuyên liên lạc với phụ nữ bên ngoài, tặng vô số tiền bạc và nhà cửa cho họ.


“Anh ta dùng tài sản chung của vợ chồng chúng tôi để nuôi tiểu tam, tôi đập phá nhà của tiểu tam, chỉ là lấy lại những gì thuộc về vợ chồng chúng tôi thôi.” Trong mắt cô ta đầy vẻ đắc ý, như thể mình là người chiến thắng.


Có một bình luận lướt qua: “Bằng chứng đâu?”


Cô ta lấy sổ đăng ký kết hôn ra, giơ cao trước ống kính: “Nhìn rõ đi, đây chính là bằng chứng! Chỉ cần sổ đăng ký kết hôn còn ở trong tay tôi một ngày, cô ta mãi mãi là tiểu tam!”


Bão bình luận tràn ngập lời khen: “Tốt lắm! Chị gái oai phong! Đây mới là khí chất của chính thất! Tiểu tam đáng bị đánh!”


9

Thứ hai đi làm, dù tôi đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng lúc bước vào văn phòng, những ánh mắt tọc mạch xung quanh vẫn khiến tôi rất khó chịu.


Trong buổi họp sáng, tôi với vai trò trưởng nhóm dự án bắt đầu phân công nhiệm vụ.


Hai đồng nghiệp nam trẻ tuổi trong nhóm thì thầm với nhau: “Bị chính thất đánh tận cửa rồi mà còn dám đi làm, da mặt dày thật đấy.”


“Thật, mới đến một năm đã đè đầu cưỡi cổ mình, ai biết cô ta leo lên bằng cách nào.”


Tôi ngừng nói, ngẩng đầu nhìn về phía hai người trong góc: “Có ý kiến gì thì nói to lên, để mọi người cùng nghe!”


Nghe xong, hai người kia một người im bặt, người còn lại vẫn đầy vẻ khinh thường.


“Tôi chỉ cảm thấy một người có tư cách đạo đức không tốt thì không phù hợp để làm lãnh đạo.” Anh ta hất cằm, liếc nhìn tôi.


Tôi ném bản thiết kế dự án lên bàn: “Vậy giờ anh không ngại thì lập tức gửi email cho San Địch, yêu cầu cô ấy sa thải tôi đi.”


“Nhưng khách hàng yêu cầu phải giao bản hoàn thiện của dự án vào cuối tháng này, anh có thể hoàn thành không?” Tôi bình tĩnh hỏi anh ta.


Anh ta hừ một tiếng, không nói gì.


Lúc tôi mới vào công ty, chính tổng giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương San Địch đã trực tiếp phỏng vấn tôi, cô ấy nói tôi là người phù hợp nhất trong số các ứng viên cho vị trí này.


Trong một năm làm việc, dù là năng lực chuyên môn hay thái độ làm việc, biểu hiện của tôi đều không có chút sai sót nào đáng để chê trách.


Và quan trọng nhất, hiện tại toàn bộ dự án này, chỉ có tôi mới có thể đưa ra bản hoàn thiện theo đúng mọi yêu cầu.


Tôi đột nhiên nhớ lại, lúc chọn công ty này, cũng vì nó là công ty duy nhất trong số tất cả các công ty tôi từng làm sau khi tốt nghiệp không hỏi về kế hoạch kết hôn và sinh con.


Nhưng dù văn hóa doanh nghiệp khá là tôn trọng, bao dung, vẫn không tránh khỏi kẻ tiểu nhân và người tầm thường.


Phụ nữ đi đường sự nghiệp, chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió.


Nhún nhường không phải là cách giải quyết.


Tôi đưa mắt nhìn khắp phòng họp, nhìn mọi người: “Tôi không muốn làm cái trò tự chứng minh vô vị trong môi trường làm việc, tất cả mọi người đều là người trưởng thành nên có khả năng tư duy độc lập, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, giữa tư duy lý trí và a dua mù quáng, cái nào đáng để lựa chọn hơn, hẳn mọi người đều nên hiểu.”


“Ai thực sự quan tâm đến chuyện của tôi, mời tìm hiểu thêm sau giờ làm việc, tôi không thẹn với lương tâm, đương nhiên cũng không sợ tiểu nhân quấy phá.”


Nói xong, tôi lại nhìn về phía đồng nghiệp nam vừa nãy: “Ai tự tin có thể đảm nhận vị trí của tôi, xin mời cạnh tranh lành mạnh.”


Trông mặt mày anh ta không được vui, có vẻ hơi bẽ mặt.


Có lẽ anh ta không hiểu được, tại sao sau ba năm làm việc mà không được thăng chức, lúc cần người cho vị trí quản lý, công ty lại thà tuyển người mới còn hơn là để anh ta lên.


Nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa.


Sau khi tôi tuyên bố như vậy, tôi cũng không còn phải sợ những lời đàm tiếu trong công ty nữa.


Cái gọi là “bị cô lập khỏi xã hội”, khi tôi đối mặt trực tiếp, hóa ra cũng không đáng sợ như tôi tưởng.


Muốn hủy hoại một cô gái, tin đồn liên quan đến tình dục là thứ nguy hiểm nhất, đây là gông cùm đạo đức mà xã hội đã áp đặt lên phụ nữ suốt hàng ngàn năm qua.


Nhưng, chỉ cần tôi không còn bị trói buộc bởi thứ đạo đức phi lý này, thì gông cùm đó cũng không thể trói buộc được tôi nữa.


10

Lúc tan làm về, tôi đến tủ bưu điện ở cổng khu dân cư để lấy biên lai mà luật sư gửi đến.


Bảo vệ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm: “Cô nhóc à, bác biết rõ toàn bộ chuyện này, hôm đó cô ta đã đến đây hỏi bác đi đến tòa một kiểu gì. Nếu sau này cháu cần nhân chứng, bác có thể giúp.”


Tôi gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác."


Lúc chuẩn bị rời đi, bác lại lên tiếng: “Thật ra người cô ta tìm sống ở tòa một, số nhà cũng giống hệt của cháu. Nếu cháu tìm ra được người phụ nữ kia thì chẳng phải có thể chứng minh mình vô tội sao?”


Hiện tại Thích Kiều đã khăng khăng khẳng định tôi là người thứ ba, tôi không thể nào biện minh được. Lời đề nghị của bảo vệ nghe có vẻ rất hợp lý.


Nhưng, tôi cảm ơn thiện ý của bác, rồi lắc đầu rời đi.


Một câu nói vu vơ, không có căn cứ, lại kéo một cô gái khác vào vũng lầy, buộc tội cô ấy là người thứ ba mà không có bất kỳ bằng chứng nào thì hành động này khác gì với Thích Kiều?

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...