Quả Báo Của Kẻ Không Biết Đủ

Chương 4



Ban đầu, cô ta cố gắng tiếp cận mấy cậu con trai nhà giàu trong trường, nhưng chẳng ai buồn để mắt tới.


Mùa hè năm lớp 11, khi tới chỗ tôi làm thủ tục, ở nhờ nhà tôi mấy ngày, cô ta liền dính với cái tên súc sinh đội lốt người – anh họ tôi.


Từng ấy năm, hai người vẫn dây dưa không dứt.


Sau khi thi đại học xong và trở lại thành phố A, Lục Dao Dao còn tìm đến An Lập Thịnh.


Tôi nghĩ tới cái bản mặt dâm dê của hắn, loại đàn ông được nuông chiều từ nhỏ, luôn coi phụ nữ là món đồ chơi – bên cạnh lúc nào cũng vây quanh bởi đủ hạng đàn bà, Lục Dao Dao không đủ bản lĩnh trở thành “duy nhất” của hắn.


Vậy nên sau một đêm mặn nồng, An Lập Thịnh chẳng cho cô ta bất kỳ lời hứa hẹn nào.


Cô ta thất vọng, rồi chuyển mục tiêu sang vị hôn phu của tôi.


Phải nói thế nào nhỉ, một người không nên có quá nhiều thứ vốn không thuộc về mình. Thứ không thể kiểm soát được, sẽ sớm biến thành ảo tưởng.


Tôi đã cho cô ta quá nhiều, đến mức cô ta cứ nghĩ mình có thể đòi thêm nữa.


Giờ đây, khi Giang gia đã phá sản, không còn là chỗ dựa tài chính, cô ta đành chuyển hướng sang hy vọng cuối cùng.


Mà anh họ tôi thì từ trước đến nay, có ai là không chấp nhận?


Hôm qua còn có người báo lại, An Lập Thịnh và Lục Dao Dao cùng nhau vào khách sạn, sau đó còn nhập bọn với mấy “vợ bé” khác của hắn.


Chậc, chơi bời quá đà.


Rồi sẽ có báo ứng thôi.


11
Ngày An Lập Thịnh quay về nhà, người đã gầy rộc đi trông thấy, bác cả bác gái thì xót xa không để đâu cho hết.


Còn tôi, vẫn chăm chỉ làm việc, tạo thêm nhiều giá trị cho An thị.


Ông nội lại tiếp tục vừa dạy dỗ vừa mắng mỏ hắn, đôi khi còn đích thân động tay.


Nhưng hắn thì đã chìm đắm trong mớ “ôn nhu hương”, chẳng thể cứu vãn.


So với việc trực tiếp dằn mặt Lục Dao Dao, tôi thích nhìn bọn họ cắn xé nhau hơn.


Ngọn lửa đang cháy, điều tôi cần làm chỉ là ngồi một bên... thưởng thức.


Tôi tin, với "sự thông minh" và "ý chí vươn lên" của mình, Lục Dao Dao nhất định sẽ biết tìm đường thoát thân.


Quả nhiên, lại mấy ngày liền An Lập Thịnh không về nhà.


Người của tôi theo dõi, thấy hắn cùng Lục Dao Dao bước vào khoa sản của một bệnh viện.


Chốc sau, hắn dẫn cô ta ra với vẻ mặt âm trầm, còn Lục Dao Dao thì phấn khởi đầy kích động.


Trùng hợp, tôi có một người bạn học làm bác sĩ chính ở đó. Nhờ anh ấy kiểm tra giùm.


Không nằm ngoài dự đoán — Lục Dao Dao đã mang thai.


Tôi không rõ bọn họ định giải quyết thế nào, nhưng tôi cũng chẳng cho họ cơ hội đó.


Tôi gửi cho chị dâu đang đi du lịch nước ngoài một tin nhắn ẩn danh, kèm theo bức ảnh chụp An Lập Thịnh đang chơi bời thâu đêm với mấy cô tình nhân trong khách sạn.


Ngay sau đó, tôi gửi tiếp hồ sơ siêu âm thai của Lục Dao Dao cho chị.


“Nè, xin lỗi nghen chị dâu An. Anh Thịnh nói rồi, đợi con của em lớn chút, ảnh sẽ đón em về, đá chị – bà vợ già – ra khỏi nhà.”


Chị dâu lập tức gọi tới như điên. Tôi thản nhiên tắt máy.


12
Chị dâu ôm con tức tối chạy về, túm lấy tóc An Lập Thịnh, lôi hắn ra tận cửa.


Là con gái nhà họ Cố, chị ấy chưa bao giờ biết nhẫn nhịn là gì.


“An Lập Thịnh, đồ khốn nạn! Ngoại tình thì thôi đi, còn giở trò chơi bẩn! Ba giây đã xong, mày nghĩ mình kích thích lắm hả?!”


“Mày còn dám để đứa khác có bầu, định nuôi con riêng để sau này tranh tài sản với con tao à?!”


“Đồ rác rưởi! Tao giết mày!”


An Lập Thịnh đang say rượu, bị đánh cho tỉnh cả người, lập tức phản công, tát thẳng vào mặt chị ấy không chút áy náy.


“Đừng có quá đáng! Nếu không phải nhà cô ép tôi cưới, cô nghĩ tôi thèm lấy loại như cô chắc?!”


“Lên mặt cái gì, cút!”


Hai người đánh nhau túi bụi, đứa nhỏ đứng bên khóc nức nở, ba mẹ tôi và bác cả bác gái vội vàng nhào tới can ngăn.


Cuối cùng, chị dâu bị đánh đến sưng cả mặt, vừa khóc vừa nghiến răng:


“An Lập Thịnh, tao không tha cho mày đâu!”


Chị dâu bế con về nhà.


Ông nội giận đến mức tát cho An Lập Thịnh một cái: “Mày quỳ ngay trước linh vị tổ tiên cho tao!”


An Lập Thịnh đang nổi điên: “Tôi dựa vào cái gì mà phải quỳ?!”


“Ông già rồi, sắp xuống lỗ tới nơi, còn định để lại tài sản cho con nhỏ đó à?!”


“Còn quát nạt tôi?! Ông tưởng mình là cái thá gì?!”


Ông nội tức đến phát bệnh tim, lập tức được đưa vào viện.


Còn chị dâu thì kiện An Lập Thịnh ra tòa vì ngoại tình, đòi phân chia tài sản.


An Lập Thịnh vốn không nắm nhiều cổ phần, lần này lại phải chia bớt, gần như trắng tay.


Dù vậy, chị dâu vẫn chưa nguôi giận.


Tôi tốt bụng gửi cho chị địa chỉ của Lục Dao Dao.


Dù sao sau lưng chị ấy là nhà họ Cố – một gia đình từng làm xã hội đen, giờ chỉ là đổi vỏ làm ăn.


Sau này, tôi nghe người ta nói: giữa phố lớn xuất hiện một người phụ nữ đầy vết thương, máu chảy ướt đẫm cả phần dưới.


Từ tin tức, tôi thấy người bị khiêng lên xe cứu thương là Lục Dao Dao.


Hai chân cô ta run lẩy bẩy, mắt trợn trắng, khóe môi co giật, bị đưa thẳng vào bệnh viện.


13
Ông nội tôi cũng đã tỉnh lại trong viện.


An Lập Thịnh quỳ bên giường bệnh, vừa vả mặt mình, vừa khóc lóc:


“Ông ơi, con đúng là không ra gì, hôm đó là con say rượu nên mới ăn nói linh tinh!”


“Con biết sai rồi, xin ông tha thứ cho con!”


Nói xong, hắn quay sang chỉ tay vào tôi, giọng đầy căm phẫn:


“Tất cả là tại nó! Chính nó đã đi mách lẻo với nhà họ Cố, nếu không con đâu đến nỗi ly hôn, khiến nhà họ An phải mất bao nhiêu tiền oan!”


“Ông ơi, bác sĩ bảo tình trạng của ông rất xấu, nếu ông định viết di chúc… thì nhất định phải nghĩ cho kỹ! Con mới là cháu ruột của ông, chỉ có con mới có thể nối dõi tông đường nhà họ An!”


Ngu xuẩn. Thật quá ngu xuẩn.


Ông tôi tức đến ngất lịm, phải cấp cứu suốt ba tiếng mới qua cơn nguy kịch.


Lần này, ba mẹ tôi chặn ngay trước cửa, không cho hắn vào nữa.


Hắn đứng ngoài gào thét, còn ông thì cau mày đau đớn, nắm chặt tay tôi.


“Ông đã nhìn thấu rồi. Cái thằng nhóc ấy, chẳng ra gì cả. Từ giờ, An thị giao lại cho con.”


“Chờ ông khỏe lại, sẽ lập tức làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.”


Nghe thấy vậy, An Lập Thịnh phát điên, đập cửa hét lớn:


“Lão già chết tiệt! Ông dám tàn nhẫn với tôi như thế!”


Ông tôi lập tức cho gọi vệ sĩ tới, đấm đá một trận rồi ném hắn ra ngoài.


Sau đó, tôi ở lại chăm ông tĩnh dưỡng.


Chờ sức khỏe ông khá hơn, ông không chút chần chừ hoàn tất toàn bộ thủ tục cho tôi.


Từ đó, ông chuyên tâm dưỡng bệnh, toàn bộ công việc công ty giao cho tôi xử lý.


Tôi nhậm chức không lâu, liền gọi An Lập Thịnh lên.


Dưới ánh mắt hằn học và độc địa của hắn, tôi mỉm cười:


“Dù sao anh cũng là anh họ tôi, tôi cho anh hai lựa chọn”


“Một, đi nhận dự án CE bên châu Phi, đến đó cải tổ từ đầu.”


“Hoặc, tự ra ngoài mà kiếm đường sống.”


Hắn phát điên, lao về phía tôi:


“Cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi?! Tôi không phục!”


“Cút khỏi chỗ đó ngay! Cái ghế đó là của tôi!”


Lại một trận hỗn loạn nữa, vệ sĩ túm lấy hắn, đấm đá cho vài cú, hắn mới tỉnh táo hơn, ôm hận mà lên đường sang châu Phi.


14
Người của tôi báo lại:


Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Lục Dao Dao mất con, cơ thể đầy vết thương cả nhẹ lẫn nặng, nhưng cô ta không dám báo cảnh sát.


Nghỉ ngơi vài hôm, cô ta đi tìm Giang Hoán.


Lúc này, Giang Hoán đã mất hết danh dự, thân bại danh liệt, chẳng tìm được công việc nào tử tế, đang phải đi bốc vác ở công trường.


Vừa thấy Lục Dao Dao, mắt hắn sáng rỡ:


“Anh biết ngay mà, Dao Dao, em không phải loại con gái chỉ yêu tiền!”


“Anh biết mình giờ nghèo, nhưng rồi sẽ lại phất lên thôi!”


Lục Dao Dao nhích người sang một bên, ánh mắt đầy ghê tởm, chìa tay ra:


“Hồi đó, anh bắt em từ chối tài trợ của An Thanh, giờ em không có tiền học đại học nữa, anh phải cho em tiền!”


Giang Hoán mặt tối sầm:


“Nhà anh còn đang ngập trong nợ, lấy đâu ra tiền cho em?”


Cô ta bật cười khinh miệt:


“Thế hồi đó anh hứa hẹn cái gì?”


“Tôi mặc kệ, nếu anh không đưa tiền, tôi sẽ nói với chủ công trường là anh ăn trộm, xem ai còn dám thuê anh!”


Giang Hoán bị chọc điên, vung tay đấm thẳng vào đầu cô ta.


“Con đàn bà rẻ rách, cho mày chút mặt mũi là muốn trèo lên đầu à? Nếu không vì mày, tao vẫn là vị hôn phu của An Thanh, vẫn là thiếu gia cao cao tại thượng!”


“Cút! Tao không muốn thấy mày nữa!”


Lục Dao Dao ôm đầu, lảo đảo đứng lên, nghiến răng: “Cứ chờ đấy!”


Cô ta gọi điện báo cảnh sát.


Giang Hoán bị bắt tạm giam vì tội cố ý gây thương tích, ngồi tù mười mấy ngày.


Ra trại, không nơi nào dám nhận hắn nữa.


Hắn đành quay về nhà ăn bám.


Vợ chồng ông Giang đã không chịu nổi nữa, thẳng tay đánh đập hắn một trận.


“Tất cả là tại mày! Chọc ai thì không chọc, cứ đâm đầu vào chọc An Thanh!”


“Người ta cho mày ăn, cho mày sống, nuôi chó còn biết ơn chủ!”


“Nó nói đúng, mày đúng là thứ không biết đủ! Có đứa con như mày, tao sống làm gì nữa!”


Từ đó, Giang Hoán trầm cảm, tinh thần ngày càng suy sụp.


Cuối cùng, trong một cơn tuyệt vọng, hắn trèo lên sân thượng rồi nhảy xuống.


Tôi chẳng thấy có gì đáng tiếc.


Trời có mắt. Những kẻ không xứng làm người, cũng không xứng để sống.


15
Có lẽ là vì từng bị chị dâu tôi xử quá mạnh tay, Lục Dao Dao từ đó không dám bén mảng tới giới nhà giàu nữa.


Cô ta không học hành, lười biếng, lại không chịu tìm việc tử tế.


Nghe nói, cô ta không cam lòng quay lại quê nhà với bộ dạng thảm hại, lang thang ở thành phố vài hôm, rồi chủ động xin làm ở một tiệm massage chân.


Lần tôi thấy lại cô ta là lúc cô ta trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang, đang vẫy tay nũng nịu với một người đàn ông bụng phệ đầu hói.


“Anh Triệu à, lần sau nhớ gọi em nha!”


“Tay nghề của em là số một luôn đó~”


Tên đàn ông kia cười hở cả hàm răng vàng, tay không ngừng sàm sỡ, miệng cũng chẳng ngơi nghỉ.


“Tất nhiên rồi, số một đấy!”


Cô ta cười khanh khách, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự ghê tởm.


Tên đó thấy thế liền nổi giận, đá thẳng vào bụng cô ta.


“Đồ đĩ, đã ra làm cái nghề này mà còn dám chê bai ông à?!”


Khi tôi nghe kể lại chuyện đó, chỉ nhàn nhạt bật cười.


Nếu năm đó cô ta biết đủ, chịu phấn đấu, có lẽ đời đã khác.


Nhưng... điều đó thì liên quan gì đến tôi – Tổng giám đốc An thị – đâu chứ?


— Hết —

 

Chương trước
Loading...