"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG
Chương 6
Theo nguyên tác, Cố Minh Hàn và Giang Nặc sẽ nhờ show này mà bùng nổ độ hot, thành cặp đôi quốc dân, từ đó đá tôi — nữ phụ ác độc — ra khỏi cuộc chơi.
Sau này bị netizen đào ra đã kết hôn với tôi, nhưng các fan CP lại đổ lỗi tất cả cho tôi, còn dựng cho anh ta hình tượng "chàng trai tội nghiệp bị ép cưới vì gia tộc."
Còn tôi?
Ác nữ – chuyên phá hoại tình yêu chân chính.
Tôi phun!
Tôi không muốn trở thành cái bia tập bắn cho thiên hạ.
Đã thế, tôi phải diễn cho ra trò.
Diễn thành một cô gái si tình, yêu mà không được, đau khổ âm thầm rơi lệ.
Tôi ghét kiểu hình tượng đó nhưng… nếu có người phải khiến tôi thấy ngứa mắt, thì phải là chính tôi!
Cố Minh Hàn cau mày: "Sao em lại đến chương trình này?"
Tôi nhéo tay, dằn ra vài giọt nước mắt: "Minh Hàn, em…"
Anh ta nghiến răng: "Không ngờ em vì muốn ở bên anh mà bám theo đến tận đây. Anh sẽ không bao giờ yêu em."
Có thể là… tôi đến vì tiền?
Không ai che ô cho mình, thì phải tự chạy dưới mưa thôi.
"Cảnh cáo em, đừng mơ tưởng. Cả đời này anh chỉ yêu Giang Nặc."
Tôi vì camera phía sau đang quay nên tôi đã nhìn anh ta một cách đầy đau khổ: "Anh sẽ không bao giờ hiểu được em."
Quay người bước đi, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ giản dị: Ngứa mắt ch ết đi được!
21
Buổi hẹn đầu tiên trong chương trình.
Tôi được xếp đôi với một… trai ngoan.
Tôi cứ tưởng là kiểu “ngoan hiền dễ bảo”, ai dè ngoan thật — kiểu "chó ngoan".
Mở miệng câu đầu tiên:
"Ơ, sao không phải là Giang Nặc?"
Ủa? Tôi nhếch môi: "Muốn đi với Giang Nặc à?"
"Dĩ nhiên."
Ồ, tốt. Tôi là người rất biết điều.
Thế là tôi dắt cậu ta đến một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Lưu Trà Sơn.
Nơi đó... chính là địa điểm hẹn hò của Cố Minh Hàn và Giang Nặc.
Kết quả?
Bốn mặt nhìn nhau.
Trai ngoan nhìn tôi trân trối: "Ủa?"
Tôi nở nụ cười: "Không phải cậu thích cô ấy sao? Đó, tôi cho gặp luôn."
Cố Minh Hàn cau có: "Em đang định làm gì?"
Tôi cười rạng rỡ như hoa nở: "Tình yêu ba người chen chúc, chật chội lắm. Vậy thì bốn người chen thử xem!"
Cố Minh Hàn: …
Suốt đời chưa từng bị ai làm cạn lời như thế.
Phải nói… trai ngoan khá mạnh đấy.
Từ lúc cậu ta xuất hiện, Cố Minh Hàn với Giang Nặc gần như chẳng nói được mấy câu riêng.
Giỏi lắm, cưng. Chị không nhìn nhầm em rồi.
22
Cuối cùng thì điều tôi lo nhất cũng đến rồi.
Tôi bị ném đá. Rất nhiều.
Phần bình luận dưới mỗi tập đều như một trận chiến:
“Nếu không vì Nặc Nặc nhà tui thì ai thèm coi cái show này.”
“Tôi là fan couple của cô ấy với tổng tài đấy, họ mới là chân ái!”
“Tổng tài và tiểu bạch hoa đúng là trời sinh một cặp!”
“Còn cái bà mặt mũi chanh chua, trang điểm như hồ ly kia là ai vậy? Mất cảm hứng ghê.”
“Không thích mấy loại con gái kiểu hèn mọn, drama như bà này.”
Tôi nghiễm nhiên trở thành tag 'nữ chính kém sang' mỗi khi có tập mới lên sóng.
Càng ngày người ta càng đẩy thuyền Giang Nặc – Cố Minh Hàn mạnh hơn, còn tôi thì cứ như cục rác bị đá qua một bên.
Nói thật thì từ lúc bị netizen tấn công, tôi đã biết đây là tình tiết định sẵn trong nguyên tác.
Mỗi lần thấy mình bị lôi ra chửi trên mạng, tôi chỉ lặng lẽ mở tài khoản ngân hàng…
Đếm số dư khoảng 10 phút để lấy lại bình tĩnh.
Mỗi tập show tôi được 3 triệu.
Chúng nó chửi chán thì thôi, còn tôi thì…
Tiền vẫn chảy vào ví đều đều.
Chửi tôi nhưng không ai trong tụi nó có 3 triệu đâu, đừng so.
23
Không biết từ khi nào, chương trình đã đi được hơn nửa.
Một nam khách mời mới xuất hiện, chỉ đích danh tôi là người hẹn hò tối hôm đó.
Hừm… tôi thì cũng chẳng bất ngờ.
Hấp dẫn tự nhiên như vậy mà.
Tôi diện chiếc váy ôm đỏ rực, trễ vai gợi cảm, xương quai xanh nổi bật, vòng một thì… nói sao nhỉ… rất có sức thuyết phục.
Lúc bước vào nhà hàng, nhìn thấy người đang ngồi đợi — tôi suýt rớt cằm.
Cái gì còn khiến tôi sợ hơn ánh mắt lạnh băng của Cố Minh Hàn?
Là khí chất trầm ổn đầy uy lực của… Cố Vọng.
Tôi sợ thật sự, hôm nay còn ăn mặc thế này…
"Chú… chú Vọng? Sao chú lại ở đây?"
Anh thản nhiên đáp: "Ăn tối trước đã."
Tôi như học sinh tiểu học, cầm nĩa cắt miếng bít tết mà cứ run run, cắt mãi không được.
Cố Vọng nhìn vậy bèn đổi phần bít tết của mình sang cho tôi, rồi lấy phần của tôi về cắt hộ.
Sao lại thành ra… thân thiết quá vậy?
Anh nói: "Nghe nói Minh Hàn cũng tham gia chương trình."
Tôi gật đầu.
"Có cả Giang Nặc."
Tôi gật tiếp.
"Tôi đến xem… em có bị bắt nạt không."
Ủa gì?
Tôi ngẩng mặt nhìn anh:
"Chú nói gì cơ?"
Cố Vọng nhìn tôi đầy nghiêm túc:
"Trước khi em lấy Minh Hàn, anh em nhờ tôi chăm sóc em nhiều hơn. Dù sao em cũng là vợ chính thức của cậu ta. Chuyện này nó quá đáng thật."
Hóa ra chú tới để… bênh vực tôi?
"Chú đến…?"
Anh cắt lời:
"Giáo huấn Minh Hàn."
U là trời, khoan khoan, chú Vọng sao bỗng dưng lại… đẹp trai dữ vậy trời?
24
Dùng bữa xong vẫn còn sớm, chương trình cần thêm footage quay ngoại cảnh cho phần hẹn hò.
Tôi tò mò không biết một "tổng tài" điển hình như Cố Vọng sẽ chọn kiểu hẹn hò gì?
Anh nghĩ một lát rồi bảo: "Đi dạo."
Tôi xị mặt.
Ủa alo?
Hẹn hò kiểu thiếu muối vậy đó hả?
Tội nghiệp người yêu tương lai của chú thiệt đó.
Nhưng… khi anh dắt tôi vào khu trung tâm thương mại toàn hàng hiệu, mời tôi chọn đồ không cần nhìn giá, tôi…
Hú hồn hú vía cảm động muốn khóc.
Túi của Dior, quần áo của Crying và Dew...
Cô bán hàng như thể biết trước tôi sẽ tới, mang hết hàng mới ra bày biện.
Tôi nhìn túi xách sáu con số đang cầm trên tay, cười rạng rỡ:
"Cố Vọng, chú thật sự… xứng đáng với danh hiệu 'tổng tài bá đạo' đấy!"
Quay show gọi tên là được, miễn đúng kịch bản.
Đến lúc này, trong đầu tôi chỉ hiện ra mỗi chữ: THẦN.
Không biết có phải tôi ảo giác không, nhưng hôm nay Cố Vọng có vẻ mềm mỏng hơn mọi khi.
Thậm chí… đôi lúc còn thấy anh cười?
Rất nhẹ, như ánh trăng đầu tháng, nhưng đẹp điếng người.
Tôi thấy ngại ngùng, bèn chọn một cái cà vạt tặng anh — xanh navy, có hoa văn chìm, điểm xuyết vạch kẻ vàng xanh cổ điển.
"Tặng tôi à?"
Lần đầu tiên tôi tặng cà vạt cho đàn ông, mặt nóng bừng lên.
"Nếu không thích thì thôi ạ."
Tôi vừa định đặt lại thì tay bị anh giữ lại.
"Thích."
Tôi đờ đẫn nhìn anh.
Ch ết tiệt, giọng của Cố Vọng sao nghe quyến rũ thế này chứ!
25
Tối đó tụi tôi có uống chút rượu.
Trong lúc chờ tài xế tới, tôi nhìn thấy… một tiệm xổ số.
Tôi nhớ ra mình là "thần trúng số", bèn rủ:
"Hay mình thử vận thêm lần nữa đi?"
"Ý em là… mua vé số?"
"Không, chơi thẻ cào."
"Được thôi."
Không hề ngại, anh đồng ý ngay.
Vào tiệm, mỗi người ôm một xấp thẻ cào ngồi… cào mỏi tay.
Tôi nhìn anh cào vô cùng điêu luyện, cứ như đã quá quen với chuyện này.
Không lẽ tổng tài cũng mê trò này à?
Thấy nhàm, tôi hứng chí đề nghị:
"Thi xem ai trúng nhiều hơn nhé?"
Tôi nghĩ chắc chắn mình thắng.
Ai ngờ… anh cũng hên không kém!