"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
NỮ PHỤ ĐỘC ÁC PHẢN CÔNG
Chương 4
"Cậu ta cũng không hề tiêu hết sạch tiền và đến vay cháu ba triệu sáu trăm tám mươi tám ngàn chín trăm linh một tệ hai xu. Cũng chưa từng có bạn gái nào đến tận nhà tìm cháu đòi nợ."
Cố Minh Lễ: Cái… cái gì cơ?! Khi nào có mấy chuyện này?! Liên quan gì tới tôi?!!
Tôi còn lau khóe mắt:
"Cháu không sao đâu chú ạ. Chú đừng trách Minh Lễ, thật đấy!"
"Chị... chị đừng có nói bừa!"
Tôi càng khóc dữ hơn:
"Vâng, vâng… tất cả là lỗi của cháu."
Cố Minh Lễ đứng hình: Không khí sao lại nồng mùi trà xanh thế này…
12
Cố Minh Lễ bị Cố Vọng đuổi ra ngoài ở riêng.
Tôi chính mắt nhìn thấy hành lý của cậu ta bị gói ghém sạch sẽ mang đi.
Một chữ thôi: ĐÃ!
Nhưng ai ngờ vừa vui mừng buổi sáng thì buổi tối... Cố Minh Lễ lại quay về.
Lại còn say khướt, được bạn bè khiêng về tận cửa.
Tôi thật sự xin lỗi tổ tiên, sáng diễn cả màn "giã biệt" coi như uổng công.
Nực cười hơn là — hôm nay nhà cũ chỉ có mình tôi ở.
Cố Vọng đi công tác, ba mẹ chồng đi du lịch, giúp việc Tiểu Lan cũng xin phép về quê thăm nhà.
Tôi đá đá tên đang nằm bẹp trên giường:
"Này! Tôi đi đây, cậu tự lo nhé, nếu muốn nôn thì chậu tôi để bên cạnh rồi."
"Đừng đi."
Hắn đưa tay túm lấy cổ tay tôi, tôi vội giật tay lại.
Ơ, cái này là phải tính thêm phí đấy!
"Cậu còn gì dặn dò nữa?"
Cố Minh Lễ nằm đó, mồ hôi lạnh đổ trán, môi tái nhợt — trông có gì đó rất sai sai.
"Cố Minh Lễ? Tỉnh lại đi!"
Lúc hắn bị bế lên xe cứu thương, tôi biết ngay hôm nay ra đường quên xem lịch âm.
Khi hắn nằm bẹp trên giường bệnh còn tôi ngồi nguyên đêm trên ghế nhựa cạnh đó…
Tôi thấm thía: trúng số một trăm triệu, báo ứng tới thật rồi.
Tổ tiên mỉm cười đã lâu, giờ chắc quay mặt đi rồi.
Thôi, không sao. Nghĩ lại thì một trăm triệu vẫn thơm hơn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên phát hiện mình nằm trên giường, được đắp chăn tử tế.
Cố Minh Lễ ngồi bên ghế, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi hỏi: "Cậu tỉnh lúc nào vậy?"
"Khi chị ngủ say như con heo."
Chó không bao giờ nhả được ngà voi. Tôi cũng lười phản ứng.
Tôi chống tay định ngồi dậy thì hắn đột nhiên nghiêng người sát lại gần.
Gần đến mức mũi chạm mũi.
Tôi lập tức cảnh giác: "Cậu làm gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là… xác nhận lại."
"Xác nhận cái gì?"
Câu trả lời lửng lơ, hắn khẽ ho một tiếng, tỏ vẻ không tự nhiên:
"Xác nhận chị đúng là đồ ngốc."
Tôi: “…”
13
Cố Minh Hàn đến bệnh viện thăm em trai.
Lúc đó tôi đang nằm gặm táo do chính tay Cố Minh Lễ gọt.
Vừa thấy Cố Minh Hàn bước vào, tôi lập tức dùng hết sức bật dậy khỏi giường.
Xin thề, tốc độ còn nhanh hơn bài kiểm tra thể lực 800m hồi cấp ba.
"Sếp… ơ không, chồng ơi!"
Sau lưng anh ta còn có Giang Nặc.
Ồ, đông vui thật.
Giang Nặc tươi cười bước vào: "Minh Lễ, tụi chị đến thăm em nè."
Cố Minh Lễ không nói gì, chỉ đưa chùm nho đã lột vỏ cho tôi.
Lạy anh, đừng có kéo tôi xuống hố theo.
Quả nhiên, Giang Nặc nhìn thấy liền nở nụ cười ngọt ngào:
"Hai người trông thân thiết quá, chị nhìn mà không biết ai mới là người bệnh nữa."
Giang Nặc xinh kiểu thanh thuần, kiểu hoa nhài trắng nở trong sương sớm, nói câu nào cũng có vẻ rất thật lòng.
Còn tôi, gương mặt sắc sảo, trông như kiểu yêu nữ tà giáo trong tiểu thuyết.
Nên mấy lời cô ta nói, ai nghe cũng thấy vô hại, đầy thiện chí — chỉ tôi mới hiểu ý bên trong.
Còn ông chồng "mắt mù" của tôi thì nhíu mày nói:
"Minh Lễ bị bệnh, em nhớ chăm sóc nó."
"Hôm qua là chị dâu đưa em đến bệnh viện, cũng là người canh em cả đêm. Em thấy chị ấy… đâu có không chăm sóc em."
Ủa?
Không ngờ tên biến thái nhỏ này lại đỡ lời giúp tôi.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Giang Nặc đành phá vỡ sự im lặng:
"Thôi, hôm nay bọn chị đến chỉ để thăm Minh Lễ."
Nhưng Cố Minh Hàn lại quay sang tôi:
"Em có mặt ở đây rồi, vậy hôm nay anh không về nữa."
Ý là gì?
Anh ta rút ra một xấp tài liệu, đưa tôi.
Tôi mở ra…
Toàn chữ in to rõ ràng: ĐƠN LY HÔN.
Mắt tôi trợn to. Cảm giác như hồi bị đuổi việc lần đầu vậy.
Tôi nhìn lại lần nữa cho chắc.
"Ly… ly hôn?"
"Ừ. Điều khoản chia tài sản ở trang 9, em đọc kỹ đi."
Tôi lật đến trang 9:
Biệt thự thuộc về nữ.
Toàn bộ xe trong biệt thự cũng thuộc về nữ.
Sau ly hôn, hàng tháng chuyển cho nữ 1 triệu tệ tiền “tổn thất tinh thần”, cho đến khi nữ kết hôn lại.
…
Còn 5-6 điều khoản hậu hĩnh tương tự.
Ch ết tiệt… nam chính này lịch sự quá mức.
Ly hôn mà cũng chi tiết chu đáo thế này, tôi thật sự hài lòng.
Nhưng mà, trước mặt bao người thì vẫn nên diễn một tí.
Tôi lau khóe mắt: "Cố Minh Hàn, em tệ đến thế sao? Nhất định phải ly hôn à?"
"Tô Tô, anh chưa từng yêu em. Người anh yêu chỉ có Giang Nặc."
Tôi ra vẻ đau khổ: "Vậy em… bây giờ là gì trong lòng anh?"
"Mình nên chia tay trong hòa bình."
Chờ câu này nãy giờ đấy!
Bỗng nhiên… bản thỏa thuận ly hôn bị giật mất khỏi tay tôi.
Cậu làm gì thế hả tên biến thái nhỏ?! Đấy là nửa đời sau của tôi đấy!
Cố Minh Lễ cầm bản hợp đồng ném lại cho anh trai:
"Hôm nay là đến thăm em, không phải tới đây để… ly hôn nhau."
Tôi vội nhặt lại: "Ly thì ly! Đưa giấy đây mau!"
Một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, tôi vì thức trắng cả đêm, mắt cay xè.
Nước mắt rơi không ngừng.
Tôi còn chưa kịp đứng vững thì Cố Minh Lễ đã bước đến, kéo tôi về phía sau lưng cậu ấy.
"Anh, muốn ly hôn thì nói với ông nội. Đừng ép một cô gái phải nghe đơn ly hôn như thế. Dù gì, cô ấy cũng là phụ nữ, hãy cho cô ấy thời gian suy nghĩ."
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng lưng chắn trước mặt mình.
Thật sự là…
Tên biến thái nhỏ này, trông cũng ra dáng người tử tế phết đấy chứ.
14
Sau khi Cố Minh Hàn và Giang Nặc rời đi, tôi và Cố Minh Lễ nhìn nhau… không nói một lời.
Nói thật… hơi quê.
Cậu ta lúng túng ho nhẹ: "Nãy giờ… tôi không cố ý đứng ra nói đỡ cho chị đâu."
"Ừ."
"Ừ gì?"
Tôi ngây ra: "À thì… cậu nói đúng mà."
Cố Minh Lễ như bị nghẹn họng: "Thật ra cũng không hẳn là…"
Sau đó hắn nằm xuống giường: "Thôi kệ, chị nghĩ gì thì nghĩ."
Tôi bỗng dưng nhớ ra: "Nhưng giữa chúng ta có một chuyện phải rõ ràng."
Hắn lập tức khựng lại.
"Chuyện… chuyện gì?"
"Anh biết còn gì."
Tôi nhìn vẻ mặt cứng đờ của hắn, hơi khó hiểu.
Chẳng phải là nói đến tiền viện phí hôm qua sao?
Giả vờ gì vậy?
"Tôi không biết."
"Gì chứ, thôi nào đừng giả vờ."
Cậu ta lộ rõ vẻ không tự nhiên: "Tôi giả vờ cái gì?"
"Biết ngay anh sẽ nói vậy."
Tôi rút từ túi ra hóa đơn bệnh viện vỗ xuống trước mặt hắn.
Đừng tưởng nằm một đêm mà rẻ.
Phòng VIP đấy, gần chục nghìn một đêm chứ chả chơi.
"Chuyển khoản nha. Wechat, Alipay, thẻ ngân hàng, QQ Pay cũng được."
Cố Minh Lễ: …
Cuối cùng hắn lấy ra một chiếc thẻ từ ví, tôi cầm lên, hỏi:
"Trong này có bao nhiêu?"
"Chắc… hơn một triệu."
Người quân tử yêu tiền, nhưng phải quang minh chính đại.
…Ừ thì tôi nhận luôn.
Được rồi, phải thừa nhận: