May Mắn Thoát Chết
Chương 1
1
Mẹ chồng tôi - Lưu Thúy Phân tuổi đã cao, đủ thứ bệnh tật chồng chất.
Nhà cửa chỗ nào cũng là thuốc huyết áp, tiểu đường của bà.
Tôi cũng hiểu, người già khó tránh khỏi bệnh tật.
Nhưng bà không chỉ để thuốc bừa bãi, mà thấy rơi xuống đất cũng không chịu nhặt lên.
Trong khi con gái tôi mới một tuổi, thường xuyên bò lê la dưới đất.
Tôi lo lắng con bé sẽ nhầm thuốc thành kẹo mà nhặt ăn, ngày nào cũng không ngừng nhắc nhở Lưu Thúy Phân hoặc là nhặt thuốc hộ bà.
Mỗi lần tôi vừa cất thuốc lên chỗ cao, chẳng bao lâu sau lại thấy bà lấy xuống bày bừa.
Hôm nay là ngày chị chồng cùng cả nhà từ ngoại tỉnh về nhà tôi ăn Tết.
Tôi đang bận bịu trong bếp chuẩn bị cỗ tất niên, khi quay người bỗng thấy con gái đang nhặt một viên thuốc huyết áp dưới đất định bỏ vào miệng.
Hoảng hốt, tôi vứt ngay cái váo, lao đến giật lấy viên thuốc trong tay nhỏ xíu của con!
Có lẽ vì động tác quá nhanh khiến con sợ, con gái lập tức òa khóc.
Tim còn đập thình thịch, tôi nhận ra cả nhà họ vẫn đang cắn hạt dưa trò chuyện, hoàn toàn không phát hiện con tôi suýt nữa gặp nguy hiểm tính mạng!
Nếu nuốt phải viên thuốc hạ áp đó mà không kịp đưa đi rửa dạ dày, hậu quả khôn lường!
Tức giận, tôi không kìm được mà quát thẳng vào mặt Lưu Thúy Phân:
"Mẹ, Đậu Đậu vừa suýt nữa ăn nhầm thuốc huyết áp của mẹ đấy!"
"Mẹ có thể cất thuốc cao hơn được không? Con thực sự van xin mẹ đấy."
"Trong nhà có trẻ con thật sự rất nguy hiểm."
Cuộc trò chuyện của họ bị tôi ngắt ngang, thấy tôi giận dữ, tất cả đều ánh mắt bất mãn nhìn tôi.
Lưu Thúy Phân phản ứng nhanh nhất, lập tức rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nói:
"Châu Lâm à, con đang chê mẹ già không còn hữu dụng nữa sao?"
"Nhưng mẹ già rồi, mẹ cũng không làm gì được..."
"Hu hu, lưng mẹ không cúi xuống được, chân tay cũng không linh hoạt..."
Tôi choáng váng, bà khóc lóc như thể tôi phạm phải tội tày trời.
Nhưng rõ ràng bà rất nhanh nhẹn, tối nào cũng đi nhảy quảng trường đều đặn như cơm bữa!
"Mẹ, rõ ràng chân mẹ..."
Lời tôi chưa dứt, một bóng đen vụt qua, tôi không kịp trở tay đã bị t á t một cái vào mặt!
Chưa kịp nhìn rõ ai, tiếng quát giận dữ của chồng tôi Trương Thịnh đã vang lên:
"Châu Lâm, sao lòng dạ em độc ác thế?"
"Mẹ anh già rồi, lúc nào cũng cần uống thuốc, cất cao thế làm sao với được? Em muốn hại chec mẹ anh à?"
"Con bé có ăn phải đâu, chuyện bé xé ra to!"
Thì ra cái t á t ấy là từ anh.
Mặt nóng rát, tôi ôm má nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi.
Kể từ khi tôi sinh con gái, chồng bắt đầu trở nên u uất.
Dù anh ấy mong muốn có con trai nhưng vẫn chu cấp đầy đủ, chưa từng trách móc tôi.
Giờ đây anh ta lại dám đ á n h tôi!
Bị đánh bất ngờ, con gái trong lòng tôi hoảng sợ khóc thét.
Trong khoảnh khắc, nỗi xót xa cho con át đi cơn đau trên mặt, cơn giận khiến máo trong người tôi như đông cứng.
Nén giận, tôi vỗ lưng an ủi con:
"Bảo bối ngoan nào, không sao rồi không sao rồi."
Mấy giây sau, con bé cuối cùng cũng nín khóc.
Ngẩng đầu nhìn Trương Thịnh, đang định chất vấn tại sao đ á n h tôi thì lại bất ngờ bị t á t thêm một cái nữa!
Vết đau bên má phải chưa kịp nguôi, má trái lại bỏng rát..
Đau đến mức mắt tôi đỏ hoe, khi nhìn rõ người trước mặt, cơn giận lòng giận càng dâng trào!
Đúng là chị chồng Trương Chiêu Đệ!
Hơn nữa, cô ta còn chỉ tay mắng tôi:
"Mày ngu, con mày cũng ngu, nó tự ý uống thuốc thì liên quan gì đến mẹ tao?"
"Đồ tốn cơm tốn gạo, chec thì chec đi, mạng mẹ tao quý giá hơn nhiều."
"Không đẻ được con trai nối dõi còn đòi hỏi, em trai tao chưa ly hôn là mày nên cảm tạ trời đất rồi!"
Lúc này, bố chồng Trương Tân Quốc cũng lên tiếng:
"Con gái tao nói đúng, nếu Đậu Đậu chec do uống nhầm thuốc cũng là số mệnh, dọn chỗ cho cháu trai tao."
"Không phải do nó chiếm chỗ thì cháu trai tôi đã đầu thai vào nhà này rồi!”
Nghe những lời đó, cơn giận bốc lên đỉnh đầu, tôi không thể nhịn nổi.
Khi tôi giơ tay định t á t Trương Chiêu Đệ, bất ngờ thấy con trai 4 tuổi La Quang Tông của cô ta nhặt viên thuốc hạ đường trên đất định bỏ vào miệng.
Tôi đứng sững.
Liên tưởng cảnh con gái uống nhầm thuốc lúc nãy, tình mẫu tử trào dâng, tôi bản năng muốn ngăn cậu bé.
Nhưng khi vừa buông tay định lao tới, Trương Chiêu Đệ đã túm lấy tôi, t á t thêm một cái nữa!
"Mày dám đ á n h tao? Mày không muốn sống nữa à!"
Tôi ôm mặt bỏng rát nhìn cô ta, chưa kịp đứng vững đã bị chồng cô ta - La Đại Cường đẩy ngã đập vào tủ lạnh!
"Mày dám đ á n h vợ tao thử xem? Tao một tay có thể giec chec mày đấy! Loại người độc ác như mày sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi!"
Đầu tôi đập mạnh vào tủ lạnh, cơn đau xộc thẳng lên óc.
Bên tai văng vẳng tiếng ù ù, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, tôi bị họ đẩy đ á n h đến mức tạm thời mất khả năng ngôn ngữ!
Mơ hồ nghe thấy Trương Thịnh cũng đang mắng chửi tôi.
"Tôi thấy cô điên rồi, dám đ á n h cả chị tôi, nếu cô dám động đến chị tôi, tôi lập tức ly hôn với cô ngay!"
Mắt tôi cũng mờ đi phần nào nhưng vẫn kịp thấy Trương Tân Quốc và Lưu Thúy Phân đứng trước mặt chỉ tay mắng nhiếc tôi.
"Không đẻ được con trai mà còn ngỗ ngược, dám đ á n h con gái tao, ngày mai tao bảo con trai đuổi mày ra khỏi nhà."
"Lúc đó bảo nó cưới vợ mới, đẻ cho nhà tao một thằng cháu trai mập mạp."
Tôi gắng gượng đứng dậy, dồn hết sức lực t á t thẳng vào mặt Trương Chiêu Đệ đứng gần nhất!
Dù không nói được nhưng tôi vẫn cử động được, thật sự không thể kìm nén nữa!
Vừa đánh Trương Chiêu Đệ, tôi vừa gào lên những tiếng ú ớ.
Họ không hiểu tôi đang nói gì nhưng tôi rất rõ mình đang thét lên:
"Nếu còn dám đ á n h tôi, các người sẽ hối hận cả đời!"
4
Trương Chiêu Đệ bị tôi t á t liên tiếp mấy cái, lập tức khóc lóc thảm thiết.
"Bố mẹ ơi, chồng ơi, cô ta... cô ta dám đ á n h con nữa, hu hu."
Nhân lúc họ chưa kịp phản ứng, tôi lập tức quay người chạy vào bếp, cầm lấy con d a o phay đứng trước mặt con gái tôi, gằn giọng đ e d ọ a họ.
Thấy tôi như vậy, họ đều giật mình hoảng sợ.
Trương Thịnh vội vàng giơ tay ra hiệu, nói:
"Châu Lâm, cô định làm gì? Bình tĩnh lại đi!"
Trương Tân Quốc và Lưu Thúy Phân lập tức núp sau lưng họ, không dám lên tiếng.
Có lẽ sợ tôi bất ngờ điên cuồng c h é m họ.
Trương Chiêu Đệ rúc vào lòng La Đại Cường quát mắng tôi:
“ Mày dám c h é m bọn tao, tao không tin đông người thế này mà mày chạy thoát được!
"Tao nói cho mày biết, hôm nay dù không chec người, nhà tao cũng không chứa mày nữa, lập tức bảo em tao ly hôn với mày."
La Đại Cường ôm Trương Chiêu Đệ chế nhạo tôi:
"May mà vợ tao không ngỗ ngược như mày, không thì tao cũng ly hôn từ lâu rồi."
Lại quay sang nói với Trương Thịnh:
"Em vợ, vợ em như thế này mà em cũng chịu được?"
Trương Thịnh mặt mày tái mét, đáp lại:
“Bình thường cô ấy không như vậy, hôm nay không biết phát điên cái gì.”
Họ chỉ chăm chăm mắng tôi đ á n h tôi, hoàn toàn không để ý La Quang Tông đang làm gì.
Mặt tôi tê dại, đầu đau nhức, hai mắt cũng hơi mờ đi.
Nhưng tôi vẫn nhìn rõ ràng phía sau lưng họ, La Quang Tông đã nuốt viên thuốc vào miệng, đang nhai ngon lành!
Còn vừa mới nhét thêm một viên thuốc huyết áp nữa!
Tôi bỗng cười phá lên.
Cười chính mình vừa rồi quá nhân từ, dù họ đ á n h mắng tôi, tôi vẫn nghĩ đến việc lao tới cứu con trai cô ta, cứu đứa cháu ngoại của họ!
Kết quả không ngờ lại bị họ đ á n h thêm, còn vì thế mà lỡ mất cơ hội ngăn cản La Quang Tông.
Xem ra mọi thứ đều có số mệnh!
Ha ha ha, thật quá buồn cười!
Vừa rồi hai vợ chồng Trương Chiêu Đệ đã cố gắng hết sức ngăn cản tôi cứu con trai họ.
Bỗng nhiên tôi rất mong chờ xem bộ dạng của họ khi biết sự thật, sẽ hối hận và day dứt đến mức nào, ha ha ha.
Nghe nói để sinh được đứa con trai này, Trương Chiêu Đệ đã phải bỏ đi ba bé gái.
Giờ đứa con trai khó khăn lắm mới có được đang nguy hiểm tính mạng, thế mà họ vẫn còn mắng tôi!
Thấy tôi đột nhiên cười không thành tiếng, họ lại sững sờ.
Trương Chiêu Đệ mặt mày lo lắng hỏi:
"Chồng ơi, cô ta đang cười cái gì vậy? Không phải bị chúng ta đ á n h thành điên rồi chứ?"
La Đại Cường cười khẩy.
"Làm sao có chuyện đó được, mới t á t có mấy cái thôi mà."
Trương Thịnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, chắc là đang muốn dọa chúng ta, khiến chúng ta sợ thôi."
Nói xong lại nhìn tôi, cố gắng dỗ dành:
"Châu Lâm, em bỏ d a o xuống đi, chúng ta nói chuyện tử tế."
Dù tôi không còn động tác gì nhưng tôi vẫn không bỏ d a o xuống, vì tôi hoàn toàn không tin tưởng họ.
Bởi một mình tôi không thể đ á n h lại nhiều người như họ, chỉ có cầm d a o trong tay tôi mới an tâm.
Tôi chỉ cần cố thêm khoảng hai mươi phút nữa, đợi anh trai tôi đến là ổn.
Vừa rồi tôi đã lấy điện thoại trong túi nhắn tin cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đến.
Lúc này Trương Chiêu Đệ chợt nhớ đến con trai mình, vội hỏi La Đại Cường:
“Chồng ơi, Quang Tông đâu rồi?”
"Sao lâu rồi không nghe thấy tiếng nó vậy?"
La Đại Cường cũng tỉnh táo lại, nhìn quanh nói:
"Vừa nãy còn đang ăn hoa quả mà."
Khi họ đang nói chuyện và chuẩn bị đến đại sảnh tìm La Quang Tông, Lưu Thúy Phân bỗng nhiên ôm ngực ngã xuống đất, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn!
“Ôi trời, ngực tôi đau quá!”
“Đều là do đứa con dâu tội đồ này, khiến tôi tức đến mức tim đập không nổi!”
"Con gái, con rể, các con phải bênh vực mẹ đây, đừng tha cho nó..."
Thấy bà ta như vậy, tôi khựng lại một chút rồi lại cười.
Bà ta tuy đủ loại bệnh nhưng lại không hề có bệnh tim.
Làm thế này chắc chắn là sợ vợ chồng Trương Chiêu Đệ không chịu ra mặt bênh vực nữa nên mới giả bệnh để bắt họ tiếp tục đ á n h mắng tôi.
Nhưng bà ta không biết rằng, lúc này La Quang Tông có lẽ đã nằm gục trên đất rồi.
Bây giờ đưa đi bệnh viện cấp cứu còn kịp.
Nhưng nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ có thể nói thần tiên cũng khó cứu!
6
Quả nhiên, thấy Lưu Thúy Phân bị tôi chọc tức đến mức đó, La Đại Cường và Trương Chiêu Đệ lại quay trở lại, vội vàng đỡ bà ta dậy.
Trương Chiêu Đệ ba bước làm hai bước xông đến trước mặt tôi, quát mắng:
"Châu Lâm, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, cô chính là kẻ giec người!"
Nói xong lại quay sang hỏi Trương Thịnh:
"Thuốc của mẹ để đâu?"
Trương Thịnh mặt mày ngơ ngác.
"Có lẽ ở trong phòng bà ấy, bên ngoài hình như chỉ toàn thuốc hạ huyết áp và tiểu đường thôi."
Trương Chiêu Đệ vội lao vào phòng Lưu Thúy Phân tìm thuốc.
La Đại Cường đỡ Lưu Thúy Phân ngồi xuống ghế trong bếp, Trương Tân Quốc cũng đứng bên cạnh, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn tôi.
Trương Thịnh vẫn cố gắng khuyên tôi bỏ d a o xuống.
"Châu Lâm, em không sợ làm con gái sợ hãi sao? Mau bỏ dao xuống, không thì anh báo cảnh sát đấy!"
Báo cảnh sát?
Vậy càng tốt!
Trong nhà để phòng con gái gặp chuyện không may, tôi đã lắp sẵn một camera siêu nhỏ.
Trước đây sợ họ không quen nên không nói cho họ biết.
Nếu báo cảnh sát, ai đúng ai sai xem video giám sát là rõ ngay!
Nhưng La Đại Cường lại ngăn anh ta lại.
“Báo cảnh sát cái gì? Cảnh sát đến cũng là thanh quan nan đoán gia vụ sự, làm to chuyện cũng không hay.”
"Chi bằng bây giờ viết giấy ly hôn, bắt cô ta trắng tay ra đi cho xong."
Nói cũng lạ, lẽ ra anh ta chỉ là con rể nhà tôi, sao cứ muốn tôi ly hôn rồi cuốn xéo đi.
Trong chớp mắt, tôi dường như đã hiểu ra.
Vợ chồng họ luôn làm việc ở thành phố lớn nhưng tiền lương đều dùng để thuê nhà, hoàn toàn không có khoản tiết kiệm nào, cũng không có khả năng mua nhà.
Ở huyện chúng tôi cũng không có nhà, chỉ có căn nhà cũ ở quê.
Còn tôi và Trương Thịnh một năm trước mới mua căn nhà này, chúng tôi cùng nhau góp tiền mua.
La Đại Cường và Trương Chiêu Đệ cố gắng hết sức ép Trương Thịnh ly hôn với tôi, có lẽ là muốn đuổi tôi ra ngoài để họ dọn vào ở.
Bởi vì trước khi họ quay về, tôi đã nghe Lưu Thúy Phân nói rằng họ đã nghỉ việc chuẩn bị trở về phát triển.
Nghe đề nghị của La Đại Cường, Trương Thịnh có chút do dự.
"Nhưng căn nhà này cô ấy cũng góp một nửa tiền, sao có thể bắt cô ấy ra đi tay trắng được?"
La Đại Cường cười.
"Cứ nói là cô ta đ á n h đ ậ p bố mẹ chồng, âm mưu hại chec mẹ chồng, chúng tôi đều có thể làm chứng."
Nói xong, hắn còn lấy điện thoại ra quay phim tôi.
Giọng điệu vô cùng phấn khích.
"Cậu xem, bây giờ cô ta vẫn cầm d a o, bằng chứng tuyệt vời quá còn gì."
Trương Thịnh trầm ngâm vài giây, nói:
"Được, em sẽ vào phòng sách in đơn ly hôn ngay."
Trương Tân Quốc gật đầu tán thành, Lưu Thúy Phân tuy ôm ngực nhưng ánh mắt lại liếc nhìn tôi đầy vẻ đắc ý.
Tôi không nói gì, cũng chẳng muốn nói, chỉ lạnh lùng nhìn họ cười.
Trong lòng chỉ nghĩ La Quang Tông lần này thật sự hết đường cứu rồi.
7
Trương Thịnh lao vào phòng sách in đơn ly hôn.
Trương Tân Quốc và La Đại Cường đang chăm sóc Lưu Thúy Phân, vừa canh chừng tôi, đề phòng tôi bất ngờ tấn công họ.
Còn Trương Chiêu Đệ tìm khắp phòng mãi không thấy thuốc, vội vàng chạy ra hỏi:
"Mẹ ơi, thuốc của mẹ để đâu vậy? Con tìm mãi không thấy."
Lưu Thúy Phân hốt hoảng nhắm mắt, giả vờ đau đớn rên rỉ:
"Ôi trời, mẹ cũng không biết nữa, biết đâu là con bé vô dụng kia vứt lung tung rồi..."
Bản thân bà ta không có thuốc mà còn đổ lỗi cho con gái tôi!
Tức giận, tôi liền cầm chiếc chậu inox trong bồn rửa ném thẳng vào người bà ta!
"Rầm!" một tiếng, bà ta trúng đòn!
Lưu Thúy Phân đau đến mức nhảy dựng lên.
"Ôi trời, đồ s á t n h â n, dám ném tôi nữa hả, chec rồi chec rồi."
"Con gái ơi, cứu mẹ mau!"
Vì động tác của tôi quá nhanh, Trương Chiêu Đệ và những người khác còn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi Lưu Thúy Phân gào thét không ngừng, mọi người mới đồng loạt quát mắng tôi.
"Châu Lâm, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
"Cô thật sự là đảo ngược trời đất!"
"Bố mẹ, hai người hãy đuổi cô ta ra ngoài ngay đi, lúc đó con sẽ giới thiệu cho em vợ một cô vợ tốt hơn."
Lúc này Lưu Thúy Phân cũng không rên rỉ đau đớn nữa, lập tức trở nên hăng hái.
"Con nói thật à? Có đối tượng tốt hơn?"
La Đại Cường vỗ ngực nói: "Tất nhiên rồi, đợi họ ly hôn xong sẽ giới thiệu, đảm bảo mọi người hài lòng!"
Lưu Thúy Phân không còn đau chỗ nào nữa, thậm chí còn nhìn tôi cố ý chọc tức nói:
"Trước đây tôi đã thấy cô không thuận mắt rồi, lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo."
"Ở đây tôi luôn cảm thấy như sống nhờ, ngày nào cũng bị chê bai đủ điều, luôn mắng tôi để thuốc lung tung không dọn dẹp!"
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô già đi chắc chắn cũng sẽ giống tôi, đừng lúc nào cũng nghĩ mình giỏi giang."
"Đợi con trai tôi ly hôn với cô, chúng tôi sẽ cưới một người hiền thục đức hạnh về, tức chec cô!"
Nhìn bộ mặt đắc ý của họ, như thể tôi sắp bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Tôi mỉm cười nói một câu:
"Mọi người có vẻ rất vui nhỉ, chỉ là không biết lát nữa còn cười được không đây."
Nói xong tôi tự mình cũng giật mình.
Tôi lại có thể nói được rồi?
Có lẽ sau khi hồi phục, chứng mất ngôn ngữ tạm thời đã khỏi!
Họ cũng bị tôi làm cho kinh ngạc, ngay cả Trương Thịnh trong phòng sách cũng chạy ra.
Trên tay còn cầm một tờ giấy A4, chắc là tờ đơn ly hôn.
Trương Chiêu Đệ không hiểu hỏi tôi:
"Châu Lâm, ý cô là gì?"
Tôi không trả lời.
Trương Thịnh cũng hỏi tôi:
"Rốt cuộc em đang nói gì vậy? Em có ý định gì?"
Tôi không trả lời.
Lưu Thúy Phân cũng hơi sợ hãi, bà ta chỉ tay về phía tôi, lắp bắp nói:
"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi, tôi nói cho cô biết, cô đừng dọa chúng tôi! Cô không định kích nổ bình gas chứ!"
"Con gái cô còn nhỏ, cô nỡ lòng nào?"
Tôi liếc nhìn phía sau, quả nhiên tôi đang đứng ngay cạnh bình gas.
Con gái tôi đang ngồi phía sau mỉm cười với tôi.
Tôi cũng cười với nó, nói:
"Suy nghĩ của bà thật buồn cười, các người không đủ tư cách để tôi cùng chec."
Nói xong tôi nhìn thẳng vào Lưu Thúy Phân, giọng lạnh lùng từng chữ một nói:
"Bà hoàn toàn không có bệnh tim, càng không có thuốc chữa bệnh tim, vừa rồi bà chỉ đang giả vờ thôi đúng không?"
Tôi nói câu khẳng định chứ không phải câu hỏi!
Mặt bà ta tái mét, có chút hoảng hốt nhìn về phía vợ chồng Trương Chiêu Đệ, ấp úng nói:
"Dù tôi không có bệnh tim nhưng tôi bị cao huyết áp cũng không chịu được kích thích đâu!"
Nghe được lời giải thích này của bà ta, tôi thấy an tâm hơn, bắt đầu im lặng không nói nữa vì anh trai nhắn tin bảo sắp tới rồi.
Thấy tôi không có phản ứng gì, họ đều nhìn nhau ngơ ngác.
Trương Chiêu Đệ khẽ càu nhàu:
"Mẹ, sao mẹ lại lừa chúng con vậy?"
Lưu Thúy Phân trợn mắt, mặt đỏ bừng hét lên the thé:
"Mẹ chỉ sợ các con không giúp mẹ thôi nên mới làm vậy."
Đúng lúc này La Đại Cường bỗng đứng phắt dậy!
“Không ổn! Quang Tông đâu rồi?”
"Sao tôi cảm thấy lâu rồi không nghe thấy tiếng nó?"
Vừa dứt lời, Trương Chiêu Đệ lập tức quay người chạy về phía đại sảnh.
Những người khác cũng đổ xô chạy theo.
Vừa chạy được nửa đường đã nghe thấy tiếng Trương Chiêu Đệ hét thất thanh.
“Quang Tông? Con trai, con sao thế!”
" Chồng ơi mau lại đây, con trai nằm trên đất nôn ra đầy bọt trắng, mau lên!"
La Đại Cường mặt mày tái mét, lao tới với tốc độ nhanh nhất.
Trương Thịnh ba người cũng vội vây quanh lại.
"Con trai, con trai con sao thế! Mau, mau gọi 120 đi, nhanh lên!"
Tất cả bọn họ đều sợ đến mặt trắng bệch, Trương Thịnh run rẩy cầm điện thoại lên bấm số, nói năng không ra hơi.
Lưu Thúy Phương và Trương Tân Quốc sợ đến mức đứng không vững, lảo đảo muốn ngã!
"Chuyện gì thế này? Vừa nãy còn bình thường, sao bỗng ngất đi!"
"Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi chỉ lo đối phó với con mụ Châu Lâm kia thôi."
La Đại Cường vội vàng mở miệng La Quang Tông ra xem, tưởng nó bị hóc thứ gì đó.
Nhưng không, trong miệng chẳng có gì.
Trương Chiêu Đệ gục trên người La Quang Tông khóc lóc thảm thiết.
Sự chú ý của họ giờ dồn hết vào La Quang Tông, cuối cùng cũng không còn sức để bám lấy tôi nữa.
Toàn thân tôi mềm nhũn ngồi phịch xuống đất nhưng con d a o trong tay vẫn nắm chặt.
Tôi ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, chỉ lặng lẽ nhìn họ trong cơn hoảng loạn và nước mắt.
Trương Chiêu Đệ khóc lóc đấm vào La Đại Cường, giọng điệu đầy trách móc:
"Sao anh không trông con trai cẩn thận hả? Sao anh không giữ chặt nó vậy? Hu hu hu."
Mắt La Đại Cường cũng đỏ hoe, ôm La Quang Tông rồi dùng sức đẩy Trương Chiêu Đệ một cái!