Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưng Chừng Gió Ấm
Chương 4
Ân Ân vừa khóc vừa gào: Em yêu anh mà! Em có học thức, có nhan sắc, có điểm nào không bằng cô ta?
Thấy anh không lay động, xung quanh lại bàn tán mỗi lúc một nhiều, cô ta đổi giọng: Em sai rồi! Anh tha cho em đi! Em không dám nữa đâu... cho em xin quần áo...
Cố Diễn khoanh tay, hờ hững: Cô và tôi đều là tội nhân. Đây là hình phạt của cô.
Ân Ân thấy năn nỉ vô ích, đỏ mắt gào lên: Cố Diễn! Anh là đồ mặt người dạ thú! Anh nói tôi dụ dỗ anh? Là tôi ép anh lên giường sao?
Là tôi trói anh lại, bắt anh phản bội vợ sao?
Anh nói đúng! Tôi là cái gì chứ? Tôi có tư cách gì khiến Giang Nguyệt bỏ đi? Người đẩy cô ấy rời khỏi, chính là anh đó!
Cố Diễn sững người, mặt tái mét rồi đỏ bừng, ánh mắt lộ rõ sự đau đớn tột cùng.
Anh quỳ xuống, gọi thư ký lại gần, thì thầm: Đừng để cô ta thoát...
Nói xong, gục xuống bất tỉnh.
8
Cố Diễn hôn mê suốt hai ngày.
Chuyện xảy ra ở trường bị toàn bộ học sinh và đám paparazzi túc trực ngoài cổng vây xem, chưa đầy một ngày đã chiếm sóng khắp các trang nhất tin tức.
Giới truyền thông thi nhau đưa tin, các đối thủ từng bị anh chèn ép cũng nhân cơ hội đạp xuống, tập đoàn Cố thị bị tẩy chay diện rộng. Hình tượng doanh nhân người chồng mẫu mực từng được tung hô giờ sụp đổ tan tành. Các đối tác lần lượt rút lui, cắt đứt liên hệ.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Cố Diễn dường như chẳng quan tâm đến tất cả những điều đó, chỉ điên cuồng hỏi thư ký Lý: "Cô ấy... có tin gì chưa?"
Bất chấp sự mắng chửi và ánh mắt soi mói, anh đăng báo tìm người khắp cả nước, còn mua quảng cáo phát sóng trên truyền hình. Mỗi khi nghe tin đồn rằng tôi từng xuất hiện ở đâu đó, anh lập tức phóng xe tới, để rồi lần nào cũng chỉ nhận lại nỗi thất vọng ê chề.
Chỉ trong một tháng, vị tổng tài trẻ tuổi phong độ một thời đã trở nên râu ria xồm xoàm, tiều tụy hốc hác, nhưng vẫn không từ bỏ việc tìm tôi.
Xem xong những đoạn ghi hình ấy, tôi không hề cảm thấy xao động.
Sự điên cuồng của anh, giờ đã chẳng còn liên quan đến tôi.
Từ khoảnh khắc tôi chọn rời đi, tôi và anh đã là hai thế giới xa lạ.
Trì Triệt đi vào, thấy tôi đang ngồi trước TV lắp ráp lại những cuộn băng, bật cười hỏi: "Phim truyền hình mới ra trong nước à?"
Tôi khẽ lắc đầu: "Không, chỉ là vài người chẳng còn liên quan gì thôi."
Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ đổi sang quan tâm chuyện ôn tập của tôi, còn nói có thể làm gia sư miễn phí.
Anh tôi chẳng nể nang gì mà đả kích: "Anh tự lượng sức mình một chút đi? Em gái tôi là thủ khoa B đại năm đó đấy, đến lượt anh dạy à?"
Anh Trì phản bác: "Ít ra tôi cũng có thể dạy tiếng S chứ?"
"Với cả, anh im lặng chút cũng được, đừng cản trở thời gian riêng tư của tôi và Nguyệt Nguyệt."
Anh tôi liếc mắt: "Nhà tôi đấy, anh có thể bớt kiêu ngạo không?"
Hai người như thường lệ lại bắt đầu đấu khẩu. Tôi quen rồi, chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn họ.
Hai tháng sau, tôi đỗ nghiên cứu sinh vào một trường danh tiếng như mong muốn.
Trong thời gian học cao học, anh Trì theo tôi khắp châu Âu đi thực tế chụp ảnh. Chúng tôi chụp được rất nhiều bộ ảnh đẹp, một số còn được tạp chí thời trang và địa lý danh tiếng đăng tải.
Ngày tốt nghiệp, anh Trì tỏ tình với tôi.
Anh trai tôi thấy tôi im lặng thì hiếm hoi tỏ ra sốt ruột: "Thằng này hồi đó nghe tin em kết hôn, uống rượu suốt cả tháng trời. Em không tính xem xét một chút à?"
Tôi bật cười, gật đầu rồi nắm lấy bàn tay từng lén lút chìa ra bao lần ấy.
Trước ngày cưới, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ trong nước. Là phóng viên từng liên hệ trước đó: "Cô có thể trở về một chuyến không? Cố Diễn... dường như không ổn lắm."
Năm ấy, sau khi bị ép buộc phải thôi học, Ân Ân vẫn chưa chịu từ bỏ, tìm đến công ty Cố Diễn, leo lên tầng thượng dọa tự tử, yêu cầu anh phải có trách nhiệm với mình.
Nhưng Cố Diễn không chỉ không giữ cô ta lại, mà còn lạnh lùng chế nhạo: "Muốn chết thì chết sớm đi, đừng đứng đó chắn mắt tôi."
Ân Ân trượt chân ngã xuống lầu, tử vong tại chỗ.
Vì có lời nói gây kích động nạn nhân, Cố Diễn bị phán 10 năm tù giam.
Mấy năm qua, anh bán sạch tài sản chỉ để tìm tôi. Thân thể ngày càng sa sút vì tự giày vò, sau vài năm ngồi tù thì phát bệnh suy thận giai đoạn cuối.
Không rõ anh nghe từ đâu, biết được phóng viên có thể liên hệ với tôi, liền quỳ xuống cầu xin: chỉ cần gặp tôi một lần thôi.
Nghe đến đó, tôi trầm ngâm một lúc, rồi bình tĩnh từ chối: "Tôi sẽ không quay lại. Cũng sẽ không gặp lại anh ta."
Đầu dây kia im lặng giây lát, chỉ nói: "Được."
Tôi gác máy, ngẩng đầu nhìn nắng đẹp ngoài cửa sổ. Trong bếp, anh Trì đang xào rau, ánh sáng đổ nghiêng lên lưng áo trắng của anh, khiến tôi bất giác mỉm cười.
Chuyện cũ, hãy để gió cuốn trôi.
Điều tôi muốn ôm lấy… là tương lai tươi sáng trước mắt.
9 Ngoại truyện Cố Diễn
Tôi là Cố Diễn.
Từng trong thời gian ngắn vươn lên trở thành người giàu nhất Hải Thành.
Nhưng chỉ mình tôi biết, lý do thật sự khiến tôi từ bỏ việc học để dấn thân vào thương trường là vì cô ấy.
Nguyệt Nguyệt.
Em là đàn em cùng trường của tôi.
Lần đầu gặp em, tôi đã hiểu thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Em đẹp đến nghẹt thở, không phải vẻ đẹp bề ngoài hào nhoáng, mà là một nét tinh khiết, trong trẻo khiến tim người ta chấn động.
Tôi cố gắng tiếp cận, nhưng xung quanh em lúc nào cũng có vệ sĩ là anh trai em thuê để bảo vệ.
Tôi không từ bỏ. Mỗi ngày đều sắp xếp "vô tình" gặp em.
Cuối cùng, em cũng chú ý tới tôi.
Lần đầu tiên được nói chuyện cùng em, tôi mất ngủ cả đêm.
Nhưng sau đó, anh trai em tìm đến và nói:
"Một kẻ tầm thường như cậu, không xứng với em gái tôi. Nếu trong một năm cậu không làm được gì ra trò, thì đừng bao giờ lại gần nó."
Nhà tôi có chút thế lực, tài nguyên cũng không ít.
Tôi cắn răng bỏ học, lao đầu vào thương trường.
Thập niên 80, ai dám liều thì mới có cơ hội.
Mà tôi thì không chỉ liều tôi liều mạng.
Thậm chí tôi từng làm cả hàng lậu, nhưng tiền đến rất nhanh.
Có được vốn liếng đầu tiên, tiền lại càng đổ về không dứt.
Một năm sau, tôi đặt tập tài sản 400 triệu lên bàn.
Ánh mắt của anh trai em lúc đó ngoài kinh ngạc còn có phần tán thưởng.
Tôi cuối cùng cũng được bước gần thêm một bước.
Nhưng theo đuổi em còn khó hơn kiếm tiền.
Tôi theo đuổi em hai năm, em mới chịu gật đầu.
Ngày em đồng ý, tôi mua hết pháo hoa trong thành phố. Trong ánh lửa rực rỡ, tôi hôn được người con gái mình yêu.
Sau này, anh em ra nước ngoài, giao em cho tôi chăm sóc.
Tôi vỗ ngực thề: không ai có thể ức hiếp em. Tôi sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Tôi nâng em như trứng, hứng như hoa suốt hai năm, chờ đến khi em tốt nghiệp.
Ngày tốt nghiệp, chúng tôi tổ chức một đám cưới khiến cả nước rúng động.
Tôi mua luôn 30 giây vàng trên truyền hình quốc gia để tuyên bố tình yêu của mình.
Tôi nhìn thấy sự rạng rỡ trên khuôn mặt em.
Tôi nghĩ: như vậy là đủ rồi.
Vậy mà mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo… kể từ lúc Ân Ân cô sinh viên kia xuất hiện.
Cô ta ăn mặc hở hang, cố tình dựa sát người vào tôi.
Ban đầu tôi ghét kiểu làm màu đó. Nhưng cô ta bỏ thuốc tôi.
Khi ý thức mơ hồ, tôi đã đè cô ta xuống giường.
Với Nguyệt Nguyệt, tôi chưa từng dám mạnh bạo. Chỉ cần em nói đau, tôi sẽ lập tức dừng lại.
Nhưng Ân Ân thì khác cô ta có thể chịu đựng, thậm chí còn quấn lấy tôi nhiều hơn.
Lúc ấy, tôi thấy thỏa mãn. Rồi thể xác bắt đầu nghiện.
Tôi ra lệnh cấm tất cả mọi người được nói với vợ mình.
Tôi nghĩ, chỉ cần em không biết… thì không sao.
Tôi bắt đầu sa đọa. Dần dần, tôi lại có chút luyến tiếc Ân Ân thấy cô ta đáng thương, thấy cô ta hấp dẫn.
Ngày bố cô ta ép đi xem mặt, tôi tức điên.
Người của tôi mà cũng dám tranh giành?
Tôi không ngờ, chính sự tức giận hôm đó… khiến tôi mất em mãi mãi.
Khi tôi nhìn thấy tờ đơn ly hôn…
Tôi suýt ngất.
Tôi không thể tin, em thực sự quyết định rời bỏ tôi.
Khi nhận ra bức ảnh em gửi cho đài truyền hình là do chính em chụp tim tôi tan nát.
Tôi biết, em sẽ không quay đầu.
Bề ngoài em mềm mại, nhưng em là người có chính kiến.
Một khi em đã quyết… không ai có thể lay chuyển.
Tôi chợt tỉnh ngộ. Tất cả đều là lỗi của tôi. Của Ân Ân.
Cô ta tham lam. Tôi cho cô ta tiền tiêu cả đời còn không hết, nhưng vẫn không đủ, vẫn dám tới trước mặt em khiêu khích.
Tôi lột sạch cô ta giữa đám đông, để cô ta không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Khi cô ta chết trước mắt tôi, tôi thấy nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ: kẻ gây ra tất cả đã chết, có lẽ... tôi sẽ được gặp lại em.
Nhưng từ đó đến nay, em biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Không một dấu vết.
Tôi dần tiêu hao tất cả trong nỗi nhớ về em.
Lúc cận kề cái chết, tôi như nhìn thấy khuôn mặt em nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời năm ấy.
Tôi nghĩ: chỉ cần em sống hạnh phúc…
…vậy là đủ rồi.
-Hoàn-