"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Chơi Đùa Tình Cảm Với Ảnh Đế
5
“May là ngày mai cả đoàn được nghỉ ngơi một ngày, nếu không thì không thể uống thoải mái được đâu.”
“Chị Chu Chu, chị không vui là bởi vì anh Tống Trì à?”
“Hả? Tôi đâu có không vui.”
“Nhưng mà nhìn có vẻ rất rõ ràng mà.”
Từ khi nào mà Giang Tự Bạch lại giỏi nhét ống vào phổi người khác vậy?
“Cậu im miệng đi!”
“Dạ.”
“Uống rượu!”
“Được.”
“Ha ha, ngoan thật đó.”
Không giống cái tên khốn Tống Trì kia chút nào.
Có thể là do nồng độ của rượu cao, chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm thấy choáng váng.
Tôi lấy điện thoại ra, bật một bản nhạc.
“Anh em tốt, quay video kỷ niệm một chút.”
Tôi mở camera lên, đặt ở trên bàn.
Tôi ngồi ở khoảng trống giữa sô pha và bàn, trên màn hình, tôi có thể nhìn thấy Giang Tự Bạch đang cầm ly rượu uống.
Tôi đã đăng liên tiếp mấy dòng trạng thái.
Khu bình luận bùng nổ.
[Chị, chị đã uống bao nhiêu rồi!!]
[A a a, quay lại giấc mộng “Tuý Nhan”, chị Chu lúc say trông thật đáng yêu.]
[Giang Tự Bạch vẫn chăm chú nhìn chị Chu Chu của cậu ấy kìa, ngoan quá.]
[Chỉ có hai người thôi sao?! Tống Trì đâu, ở trong WC khóc đến hôn mê rồi à? @Tống Trì.]
[Cười chết mất, tôi chắc chắn sẽ không @Tống Trì, chị Chu của tôi cũng chẳng muốn @Tống Trì, @Tống Trì đúng là đáng thương đến phát cười. Thôi bỏ đi, @Tống Trì chắc chắn sẽ thấy phiền, chắc tôi không cần nói với @Tống Trì là vợ anh uống say rồi vui vẻ với người đâu, anh @Tống Trì, anh nghỉ ngơi cho tốt nha~]
[Chị, nếu chị không cân nhắc tới việc chơi đùa tình cảm với Tống Trì thì sao không thử với chơi đùa với Giang Tự Bạch đi.]
[Hơn nửa đêm đi uống rượu?? Cũng nhàm chán quá rồi đó, trừ phi chị mở phát sóng trực tiếp để cho em xem xem.]
Mở phát sóng trực tiếp?
Còn chưa kịp cho đầu óc có thời gian phản ứng, tôi đã nhanh tay mở lên.
Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều fans ùa vào phòng phát sóng trực tiếp.
“Hi, nhóm cú con của tôi, mọi người nhìn nè! Chỉ có hai người chúng tôi thôi.”
“Chị Chu Chu.” Giang Tự Bạch hoảng loạn, nhỏ giọng hỏi tôi: “Chị đang làm gì vậy? Đùa quá trớn rồi.”
Tôi nhìn bộ dạng hỗn loạn của cậu ấy: “Sao vừa rồi cậu không ngăn tôi lại, cậu sợ à?”
Dựa theo yêu cầu của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi mở camera sau, cho bọn họ nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của biệt thự.
Tôi rất tận tâm mà làm một khóa phổ cập khoa học.
“Cố gắng học tập, cố gắng làm việc sẽ có tiền ở biệt thự lớn.”
“Không muốn cố gắng à? Vậy thì cứ kệ đi. Cuộc đời dù sao cũng chỉ có ba trăm nghìn ngày, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt đi.”
“Không cần phải lo lắng nhiều như vậy, đừng dựa vào cuộc sống hiện tại của mình mà phủ nhận tất cả những sự cố gắng của bản thân. Bạn không thể mua được một cây bút chì kẻ lông mày giá mấy chục đồng nhưng bạn có cơm ăn, có áo mặc, đây chính là kết quả của sự cố gắng…”
[Giác ngộ!]
[Chính ra như vậy cũng tốt, hoặc là làm giảm tốc độ đồi bại, như vậy là đủ rồi.]
[Chu Nguyệt không hổ danh là thần tượng quốc dân, có quan điểm chính trực, có thể dẫn đường cho fans, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, ra mắt nhiều năm rồi nhưng không hề có vụ bê bối nào.]
Khi tôi nhìn thấy mấy chữ không bê bối này thì có chút chột dạ.
Tuy rằng bê bối đã bị tôi bóp chết từ khi còn ở trong nôi, nhưng những việc cần làm với nhân vật chính của vụ bê bối đó thì vẫn chưa làm được.
“Chu Nguyệt, không trả lời tin nhắn là vì ở đây uống rượu với Giang Tự Bạch sao?”
“A! Tống Trì, anh dọa chết tôi rồi.”
Tống Trì đi ra từ chỗ tối với vẻ mặt u ám.
Hắn bước từng bước về phía tôi, tôi sợ đến mức lùi về phía sau.
Mùi sữa tắm thơm trên người hắn quanh quẩn nơi chóp mũi.
“Anh… Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Ở trên lầu ngửi thấy mùi rượu, mùi nồng quá nên không ngủ được.”
Tống Trì liếc mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay tôi: “Giơ điện thoại lên làm gì? Quay video à? Hai người chơi vui nhỉ.”
“Không phải, tôi đang mở phát sóng trực tiếp.”
Tống Trì: “...”
“Xin chào các bạn khán giả.”
“Cái kia, uống rượu không tốt cho sức khỏe, có thể tắt phát sóng trực tiếp được không?”
[Tôi cười chết mất, đây mà là mùi rượu á? Đây là mùi dấm thì có!]
[Tắt cái gì mà tắt?! Tôi còn chưa xem đủ đâu!]
[Tôi vừa nhìn thấy một bóng người đứng bên kia, hóa ra là Tống Trì, lén lén lút lút, hài vãi.]
[Tôi làm chứng, chị Chu và Giang Tự Bạch chưa làm cái gì hết!]
[Chu Nguyệt, mau ôm anh ấy một cái đi, anh ấy sắp tan nát rồi kìa.]
[Lại bắt đầu rồi đó, hai tên đàn ông Tống và Giang khiến ông đây xem đến là sướng.]
[Bây giờ mới phát hiện Giang Tự Bạch cũng có chút tâm cơ đó, nhìn thì có vẻ không say nhưng lại không ngăn chị Chu nổi điên. Tôi không thích trà xanh ấy à? Đó là vì đối tượng của trà xanh đâu phải tôi.]
[Cả ba người cùng ở bên nhau thì tôi cũng có thể chấp nhận được.]
…
Dường như Tống Trì đã bế tôi lên.
10
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Nhưng tin tức leo lên hot search toàn là những thứ quái quỷ gì đó.
#Trong ngoài bất đồng lâu năm dưỡng ra một bình dấm siêu chua #
#Tống Trì lén lén lút lút#
#Giang Tự Bạch là cún tâm cơ#
#Những ngày tháng ba người sống cùng nhau dường như đều rất kiên #
Đoạn video được ghi lại của tôi còn sa ngã hơn.
“Chị, Giang Tự Bạch xin chị rủ lòng thương xót.”
Tôi sợ tới mức không dám chạm mặt Tống Trì, cho đến tận khi chương trình tạp kỹ bắt đầu ghi hình.
Tiết mục là hẹn hò trong một ngày.
Tôi lặng lẽ cầu nguyện, mong rằng bản thân sẽ không ghép trúng Tống Trì, nhưng kết quả vẫn không được như mong muốn.
Chủ đề của buổi hẹn hò mang phong cách tiên hiệp.
Tôi là một tiên hoa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, Tống Trì là hiệp khách giang hồ.
[Tạo hình tiên hoa nhỏ của chị Chu đáng yêu quá đi, Tống Trì cũng đẹp trai đến mức đũng quần tôi nổi lửa.]
[Hai người không thể vì chúng tôi mà nói chuyện một chút sao?!]
[Ba ơi, mẹ ơi, con chào đời rồi nè~]
[Tôi là fans của Chu Nguyệt, hiện giờ tôi đã kết hôn với fans của Tống Trì, fans cũng đã cưới rồi, chính chủ có thể nhanh chóng cưới đi được không.]
[Tôi có thể cô đơn mười nghìn năm, nhưng giường CP của tôi nhất định phải chịu động đất cấp 8]
[Không phải, khu bình luận đã loạn đến vậy rồi mà sao hai người vẫn chưa nắm tay nhau vậy.]
“Chu Nguyệt, Tống Trì, hai người có thể nắm tay nhau một lát được không.”
Tiếng của đạo diễn vang lên trong tai nghe.
Nắm tay? Không ổn lắm đâu.
“Chu Nguyệt, lại đây.”
Tống Trì túm lấy tay áo tôi, móc bàn tay của tôi từ trong cổ tay áo ra.
Khi cúi đầu, hắn nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Diễn một chút đi.”
Lòng bàn tay của Tống Trì khô ráo, ấm áp, không hề lạnh băng giống như những người khác.
Tôi cố tìm chuyện để nói: “Tống Trì, anh nói xem chúng ta có phải rất có duyên không, lần nào cộng sự của tôi cũng là anh.”
Khiến tôi vẫn luôn cảm thấy xấu hổ như vậy.
Nhưng lời này tôi không dám nói ra.
“Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy.”
Tống Trì ngược lại cũng không cà khịa tôi, nhưng chỉ một lát sau, lòng bàn tay anh đã chảy mồ hôi.
“Thư giãn chút đi, có hơi ướt rồi, tôi nhớ là trước kia anh không bị ra mồ hôi tay mà.”
“Ờ.” Tống Trì hơi thả lòng tay ra.
Hắn nghiêng đầu, tai hắn chợt đỏ lên: “Có thể là gần đây tức giận hơi nhiều.”
“Hả.” Tôi thành khẩn kiến nghị: “Vậy anh uống nhiều nước ấm vào.”
[Tức giận hơi nhiều? Để chị Chu giúp anh giải quyết đi.]
[Ha ha ha, uống nước ấm là thần mẹ luôn rồi.]
[Duyên phận? Tôi lại nghĩ rằng người nào đó là tấm màn đen thì đúng hơn.]
[Tống Trì đang rất lo lắng ấy nhe, Chu Nguyệt đúng là thẳng nữ sắt thép mà.]
[Cảm giác Tống Trì sắp phun ra một ngụm máu.]
Tôi không nhận thấy sự kỳ lạ của Tống Trì nên còn rất ân cần mà nhắc nhở anh: “Dây giày của anh bị tuột kìa.”